Convert: Vespertine
Edit: Sam
- ----
Khi Ôn Nhu mở mắt là lúc căn phòng đã chìm trong màn đêm, người đàn ông mặc đồ ngủ ngồi bên cạnh cô, trên đùi anh còn có cuốn sổ ghi chép.
"Chú..." Ôn Nhu giật giật ngón tay, cả người cô nặng nề.
"Tỉnh rồi à?" Cố Quyền dừng ghi chép, đặt cuốn sổ lên tủ đầu giường.
"Em muốn đi vệ sinh..." Ôn Nhu ngại ngùng, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng của anh mang lại cảm giác an toàn.
"Tôi ôm em." Người đàn ông đứng dậy, đi đến chỗ Ôn Nhu.
"Em... Không cần đâu..." Ôn Nhu xấu hổ từ chối anh.
"Cô bé, chú không già đến mức không bế nổi em, yên tâm đi." Cố Quyền khẽ cười, bế cô gái nhỏ một cách dễ dàng.
Ôn Nhu ôm cổ anh, nằm trong lòng anh... vừa ngại vừa cảm động.
"Anh... không đi ra ngoài sao?" Cô ngồi trên bồn nhìn người đàn ông trước mắt, lắp bắp nói.
"Xấu hổ hả? Cô bé, còn nơi nào mà chú chưa thấy." Cố Quyền bật cười, anh thân sĩ xoay người lại.
Ôn Nhu che mặt coi như không nghe thấy... Nhưng cô muốn đi vệ sinh là thật...
"Chú..." Ôn Nhu gọi anh.
"Sao vậy?" Cố Quyền quay đầu, bắt gặp đôi mắt cô bé ửng đỏ, oan uất nhìn anh.
"Em... đi không ra." Ôn Nhu sắp khóc tới nơi rồi, chuyện gì thế này?
Người đàn ông ngồi xổm, nhìn tiểu huyệt sưng đỏ của cô gái, hai cánh hoa cũng sưng tấy theo... Quả nhiên anh không thể kiềm chế được.
"Cô bé, là do tôi coi nhẹ em... Thành thật xin lỗi..." Anh xoa xoa miệng huyệt an ủi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gap-duoc-anh/3753269/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.