Quý Chi Lâm chạy ra khỏi bệnh viện, chống đầu gối kinh ngạc đến thở hổn hển.
Nhưng cơn đầu ở xương cụt đã nhắc nhở hắn đã nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng đó.
Quý Chi Lâm xoa mặt do dự nhìn bệnh viện sau lưng, thoáng người rồi hắn nhấc chân lần nữ bước vào.
Trong phòng bệnh, cánh tay của Quý Úc Trình dần dần trở nên nặng nề, hắn gần như đang trong trạng thái hồi phục nhưng vẫn chưa hoàn toàn chuyển biến tốt, động một chút liền rất yếu ớt. Nhưng chạm nhẹ trong khoảng thời gian nắng hai ba phút cũng đủ rồi.
Hắn lưu luyến buông tay Ninh Tuy, sau đó dùng chút sức lực cuối cùng đặt tay mình trở lại trong chăn.
Quý Chi Lâm quay trở lại cửa phòng bệnh, quản gia không khỏi liếc nhìn hắn: "Vừa rồi ngài làm sao vậy Nhị thiếu gia?"
Quý Chi Lâm thật sự khó mở miệng nói cảnh tượng ban nãy mình nhìn thấy, nhìn quản gia đi qua muốn mở cửa, hắn không khỏi vươn tay ngăn cản "Đừng ——."
Gió lạnh từ hành lang tràn vào, hơi ấm từ trong phòng bệnh tuôn ra.
Nhưng mà..... Quý Úc Trình yên ổn mặt vô biểu tình nằm ở đó, chiếc chăn nghiêm chỉnh, nơi nào có chút dấu vết tỉnh lại?
Ninh Tuy nằm sấp bên giường vẫn đang ngủ say, hai tay đặt bên tai rất bình thường.
Phòng bệnh yên tĩnh, cảnh tượng ban nãy nhìn thấy dường như chỉ là ảo giác của hắn.
"Vào đi Nhị thiếu gia." Quản gia thấy Quý Úc Trình vẫn chưa có bất cứ dấu hiệu tỉnh lại, thở gài:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-thay-toi-cuoi-muon-chet/2532916/chuong-34-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.