Khi đó, một đoàn xe ngựa tiến vào kinh thành, đi theo chỉ có hai gã tùy hầu thẳng đến tòa nhà phía Tây thành.
Vừa dừng chân, một thiếu niên mặc áo bào màu tím từ trong xe ngựa bước ra, trên đầu thúc ngọc quan, chân đi giày vàng, khuôn mặt ngây ngô lộ ra vẻ lạnh lùng, không giống biểu cảm của trẻ con cùng tuổi.
"Tiểu Triều Vương, Vương gia bảo ngài ở chỗ này lưu lại mấy ngày, chờ thời cơ tới sẽ đưa ngài vào cung." Cung nhân hầu hạ đem ghế gỗ đặt ở dưới xe ngựa, hành lễ nói.
Ngụy Cảnh dẫm lên chiếc ghế gỗ bước xuống xe ngựa, nhìn quanh một vòng. Nơi đây ít người, là chốn ẩn nấp thanh tịnh.
"Tam ca có nói khi nào tới gặp ta không?" Hắn phất tay áo đi vào trong viện, sắc mặt lạnh nhạt, có vẻ trầm ổn không bình thường.
"Vương gia nói, hiện tại Tiểu Triều Vương cứ an tâm sống ở chỗ này, những người đó đôi mắt đều đang hướng trên người Vương gia, còn chưa để lộ mặt ngài." Người hầu cung kính đáp.
"Tam ca coi ta như một đứa trẻ." Ngụy Cảnh vào nhà liền cởi Ngoại sưởng, đưa cho người treo trên giá, cầm bút trên bàn, chữ rào rào rơi xuống, sau gấp tờ giấy viết thư lại, niêm phong.
"Giao cho Tam ca."
Tôi tớ nhận thư, khom lưng ra ngoài, trước mặt là ông lão mặc trường bào rộng và chòm râu dê. Tôi tớ vội vàng chào một tiếng rồi từ từ rời đi.
"Hành Chỉ cũng là suy nghĩ cho ngươi, cớ gì nghĩ oan uổng cho hắn."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-den-mac-bac/3593913/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.