Ngôi chùa hẻo lánh, khách hành hương lui tới cũng không nhiều.
Lúc hoàng hôn, một chiếc xe ngựa dừng ở ngoài chùa, xe khảm vàng ngọc, che rèm gấm, ngựa đều là ngựa đỏ nâu quý hiếm.
Họ xin vào chùa tá túc, các tăng nhân lại một phen dọn dẹp thiện phòng. Vì chùa nhỏ nên các tăng nhân đành phải dành phòng riêng của mình cho các khách quý dừng chân.
Nam Gia bước vào sân sau, nhìn xung quanh liếc mắt một cái, trúng ngay căn phòng ở hướng đông.
Tiểu sa di giải thích: "Thí chủ, gian phòng đó đã có người ở."
Nam Gia nghe thấy câu này, lông mày nhíu lại, không ngờ lại có người đi ngang qua một ngôi chùa hẻo lánh như vậy.
"Là người phương nào vậy?" Nàng hỏi.
Tiểu sa di do dự một chút, nói: "Là chỗ ở của Hoài An Vương phi."
"Ai cơ?" Nam Gia lại hỏi lại.
Tiểu sa di: "Hoài An Vương phi đang nghỉ tạm ở chỗ này."
Lời này chưa dứt, Nam Gia vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy một người từ xa đi tới.
Bóng hình nam nữ nắm tay, một trước một sau, lang quân mặc trang phục khác trường bào của Trung Nguyên, cả người Hồ Phục đen huyền, cao lớn thẳng tắp, mắt sáng như sao, mày ngài như gió, phong lưu anh tuấn, lại ngông cuồng khác hẳn đàn ông bình thường, người đó phảng phất như một dã thú, trên đời không gì có thể trói buộc được.
Nam Gia tay chân cứng đờ, nhất thời không cầm được nước mắt.
"Nghiên ca ca!" Nàng mở miệng kêu một tiếng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-den-mac-bac/3593908/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.