Trời hừng đông, hai người rời khỏi túp lều tranh trở về.
Hang động sụp, đi qua cũng không được, Ngụy Nghiên nàng theo một con đường khác.
Gió tuyết ngừng thôi, bầu trời vẫn nhiều mây. Đêm qua tuyết rơi suốt đêm, phủ trên mặt đất dày đặc, đi lại có chút vất vả, hai người đi từng bước một, nàng im lặng, hồi lâu không có động tĩnh.
Ngụy Nghiên nắm lấy tay nàng, quay đầu lại nhìn: "Đang suy nghĩ gì vậy?"
Thẩm Du Khanh lấy lại tinh thần, nghe rõ lời hắnnói: "Không có việc gì cả."
Ngụy Nghiên còn tưởng nàng vội vàng rời đi, cho nên cũng không nghĩ nhiều nói: "Ra khỏi đường núi này là có thể trở về." Không nghe thấy tiếng nàn, còn đoán nàng không có sức, hắn siết chặt lòng bàn tay và hỏi: "Nàng đi không được sao?"
Dãy núi trước đan đan nhau hũng vĩ. Gió xào xạc thổi qua, Thượng Kinh đã sang xuân, nhưng nơi này vẫn còn tuyết phủ trắng xóa.
Nghỉ ngơi cả đêm cũng không mệt lắm.
Thẩm Du Khanh lắc đầu.
Buổi sáng không có đồ ăn, hai người đều bụng rỗng. Ngụy Nghiên hành binh đánh trận sống cảnh màn trời chiếu đất nên cũng không sao. Nhưng nàng yểu điệu đã quen, sợ nàng chịu không nổi.
Hắn dang hai chân ra, quay lưng thẳng về phía nàng, hơi cúi đầu, "Lên đi."
Thẩm Du Khanh nhìn bóng lưng của hắn, hiểu ý: "Cõng thiếp sao?"
Ngụy Nghiên cười nói: "Nam nhân cõng phu nhân của mình trên lưng không phải là chuyện đương nhiên sao?"
Thẩm Du Khanh mím môi, "Thiếp làm gì vô dụng như vậy."
"Vậy rốt cuộc nàng đang nghĩ gì vậy?" Ngụy Nghiên cố ý trêu chọc, "Không phải tối hôm qua bị ức hiếp như vậy, bây giờ muốn ức hiếp lại à?"
Nhắc tới tối hôm qua, Thẩm Du Khanh lại đỏ mặt: "Chàng còn có gan nói, không biết xấu hổ sao."
Ngụy Nghiên đứng thẳng dậy, cười nửa miệng, "Với người phụ nữ của mình thì cần mặt mũi gì chứ?" Hắn đi tới, cọ cọ bên ngoài bộ Hồ phục, "Làm ở ngoài vừa không sạch sẽ cũng không thoải mái, ta thì không sao cả, nhưng nàng thì không thể thiệt thòi như vậy."
Thẩm Du Khanh cúi đầu nhìn xuống bàn tay, "Thiếp còn có một chuyện khác muốn nói với chàng."
Nàng đúng là có tâm sự, vừa rồi không để ý tới, bây giờ mới phát hiện ra.
Chờ nàng nói tiếp, hắn một tay ôm lấy nàng, hôn lên vành tai nàng, trên đó có một lỗ nhỏ để nàng xỏ khuyên tai.
Thẩm Du Khanh ánh mắt chuyển động, nàng nhẹ nhàng mở miệng nói: "Lúc thiếp tới nơi này, tiên sinh đã từng tìm thiếp, nếu như thiếp có thể quay về Thượng Kinh, dù cho kết quả như thế nào, hắn đều sẽ tới cầu thú."
Bàn tay đặt trên ngực nàng đột nhiên dùng lực, Thẩm Du Khanh nhịn không được cắn chặt môi dưới, hốc mắt có nước mắt.
"Từ chối ngay." Ngụy Nghiên chằm chằm nhìn nàng, "Ta không về Thượng Kinh, nếu nàng dám nhận hôn thư của hắn, ta chính tay băm hắn ra trăm mảnh."
Thẩm Du Khanh thần sắc bình tĩnh, "Thiếp có chỗ nào nói sẽ tiếp nhận sao?"
"Ý nàng là gì?" Ngụy Nghiên cụp mắt xuống, mắt không chớp nhìn chặt nàng.
Thẩm Du Khanh tiếp tục, "Thiếp chỉ là báo trước với chàng, tránh lúc chàng nghe được tin từ chỗ nào tới sẽ không tin thiếp."
"Đêm qua thiếp suy nghĩ một chút, có một số việc không thể giải thích rõ ràng thì hiểu lầm sẽ càng lớn, chuyện của Tiên sinh thiếp về Thượng Kinh sẽ xử lý ổn thỏa, chàng chỉ cần chờ tin của thiếp là được."
"Chỉ cần vậy sao?" Ngụy Nghiên cười vui vẻ, lại hôn môi nàng hai cái.
"Nếu không thì sao chứ?" Thẩm Du Khanh nhướng mày, "Tiên sinh đối với thiếp mang ơn, thiếp không muốn phụ bạc hắn, chuyện này thiếp sẽ giải thích rõ ràng, nhưng chàng phải tin thiếp."
"Ta có lúc nào không tin nàng chứ?" Ngụy Nghiên ánh mắt vẫn ở trên mặt nàng, "Ta ở Mạc Bắc chờ nàng."
...
Đi bộ nửa ngày, cuối cùng bọn họ cũng ra khỏi núi tuyết, bên ngoài Lệ Túc cùng Trương Hòa dẫn người đi tìm một ngày, cuối cùng cũng tìm được.
Lệ Túc ánh mắt sắc bén, liếc nhìn hai người đang nắm chặt tay nhau, ngẫm nghĩ mấy lần, thấy Vương phi không có ý tránh né, Vương gia trong mắt mang theo ý cười, hắn liền biết việc sắp thành rồi.
Hắn vui vẻ dắt ngựa đi tới, khom người nói: "Vương gia, đám dư đảng còn sót lại của Gia Luật Ân đã bị diệt sạch, ngài có thể trở về."
Ngụy Nghiên gật đầu.
Lệ Túc chỉ dắt một con ngựa, Ngụy Nghiên đỡ Thẩm Du Khanh đi lên trước, Thẩm Du Khanh ngồi phía trước kéo dây cương, sau lưng một khối cứng rắn, Ngụy Nghiên vòng tay qua eo kéo dây cương, giữ chặt trong tay, không giải thích lời nào, dương tay nói: "Trở về Thượng Quận."
Trở lại thành ít trắc trở hơn nhiều, một đường thuận lợi, cũng không không còn đám lính Khuyển Nhung cầm đao nữa.
Có Ngụy Nghiên ôm trong lồng ngực, bờ vai hắn rộng lớn, vòng tay ôm lấy hắn tạo thành một nơi ấm áp dễ chịu.
Đao ngang mặt ngựa, thân đao đen nhánh thẳng tắp, trên vỏ treo một chiếc nhẫn, là một viên ngọc hoàn.
Ánh mắt Thẩm Du Khanh rơi vào trên đó, không khỏi liếc thêm vài cái.
Ngụy Nghiên buông lỏng dây cương, chú ý tới ánh mắt của nàng, thấp giọng hỏi: "Thích sao?"
Viên ngọc bích hình tròn hình chiếc nhẫn, ở giữa có lỗ rỗng, được mài nhẵn tinh xảo, trên đó có chạm khắc những hoa văn tinh xảo, không giống đồ có thể tìm thấy ở Mạc Bắc.
Thẩm Du Khanh chỉ là cảm thấy có chút đặc biệt.
Nàng nói: "Thứ này không giống như thứ chàng sẽ có".
Ngụy Nghiên nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của nàng, "Thứ này là mẫu thân đưa cho ta."
Thẩm Du Khanh ngẩn ra, cẩn thận nghĩ lại, nhớ ra mẫu thân của Ngụy Nghiên hẳn là Thục quý phi trong cung, từng cực kỳ được sủng ái nhưng mười năm trước lại bất ngờ qua đời, cũng chính là năm Ngụy Nghiên rời Thượng Kinh, thề vĩnh viễn ở lại Mạc Bắc.
Chẳng lẽ việc Ngụy Nghiên không trở về Thượng kinh có liên quan đến mẫu thân hắn sao?
Thẩm Du Khanh trong lòng suy đoán, Ngụy Nghiên giống như nhìn ra tâm tư của nàng, môi mỏng hôn lên mặt nàng một cái, "Nàng đoán không sai, Thượng Kinh ô uế, ta không muốn ở lại nơi đó."
Thế gia tranh đấu, âm thầm lục đục với nhau không phải Thẩm Du Khanh không rõ.
Năm đó Thục quý phi qua đời còn khi nàng còn nhỏ, chỉ nghe nói Thục Quý Phi bị trúng phong hàn, thân thể quá yếu không thể cứu chữa, nào ngờ có ẩn tình khác.
Ngụy Nghiên dường như không muốn nhiều lời, hắn tháo chiếc nhẫn bạch ngọc ra khỏi vỏ đao, nhét vào tay nàng: "Nếu chúng ta đã định rồi, ta cũng muốn đứa cho nàng chút tín vật. Chiếc nhẫn này từ lúc sinh ra ta đã mang rồi, cũng là thứ duy nhất ta mang theo khi rời Thượng Kinh, nàng hãy giữ gìn cẩn thận."
Thẩm Du Khanh không ngờ tới điều này, hắn đưa chiếc nhẫn ngọc cho nàng rồi kéo dây cương, như thể không có gì khác biệt.
Nàng chạm vào những đường khắc trên ngọc bích, nhìn kỹ hơn thì thấy từ "hành chỉ" được khắc trên đó.
Ý trong "Cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh hành hành chỉ"
Tạm dịch: Núi cao để người ta ngước trông, đường lớn để người ta bước đi.
Thẩm Du Khanh khi đó còn nhỏ, không biết nhiều về Thục Quý phi, nàng chỉ nhớ bà ấy rất xinh đẹp, thế gian ít người nhan sắc diễm lệ được như vậy. Người có thể khắc được khối ngọc này cũng phải là người ngay thẳng đoan chính, phẩm hạnh cao hơn người.
Ngụy Nghiên ôm eo cô, "Nàng giữ lấy."
Thẩm Du Khanh nói: "Chàng đưa cho thiếp thứ quý giá như thế, nhưng thiếp không có gì để tặng lại chàng cả."
"Nàng tưởng là lấy vật đổi vật à?" Ngụy Nghiên nói, "Mẫu thân ta lúc sinh thời đã nói với ta, ngọc bội này sẽ tặng cho phu nhân tương lai của ta."
Đêm qua nàng đã đồng ý lời cầu hôn của hắn, giờ đây mở miệng ra hắn lại nói ba từ không rời "phu nhân của ta".
Thẩm Du Khanh dùng khăn tay bọc ngọc bội rồi cất vào trong ngực, chuôi đao lúc này trống không, không có chiếc nhẫn ngọc thường đeo, giờ đây nhìn có chút nhạt nhẽo.
Thấy nàng trịnh trọng cất đi, Ngụy Nghiên cười nói: "Chờ về Thượng Quận, ta sẽ cho nàng một hôn lễ đàng hoàng, để cho thiên hạ đều biết nàng là Vương phi của Hoài An vương Ngụy Nghiên."
Thẩm Du Khanh vốn cũng không để ý mấy cái nghi thức xa giao này, nhưng khi nghe hắn nói vậy, trên mặt lại tỉnh bơ như không có việc gì, nàng vẫn nhịn không được nhéo cổ tay áo hắn.
...
Nhóm người không nghỉ ngơi, phi nước đại đến tòa thành tiếp theo để nghỉ chân.
Vừa xuống ngựa đi đến trạm dịch, gần chỗ người bán hàng rong có một người phụ nữ bị ném ra ngoài.
Người bán hàng rong đang bán bánh bao nóng, dáng người cao gầy, vẻ mặt chán ghét nói với người phụ nữ: "Không có tiền thì ăn gì? Đồ ăn mày."
Người phụ nữ gầy gò, quần áo tả tơi nhìn không ra dáng vẻ ban đầu, mặt mày đầu tóc bù xù, hai tay lấm lem bùn đất, "Cầu xin người, ta đã ba ngày không một miếng cơm rồi, xin người thương xót cho một cái bánh bao."
Người bán hàng rong vẫn không kiên nhẫn, "Cút đi, đừng làm chậm việc bán hàng của ta."
Ánh mắt của Thẩm Du Khanh dán chặt vào người phụ nữ kia, bất động như đang xuất thần.
Ngụy Nghiên nhìn theo ánh mắt của nàng, thầm nghĩ nàng chắc hẳn có chút thương cảm với người phụ nữ kia. Mạc Bắc nhiều chiến loạn, loại chuyện này nhiều đến mức nhìn thấy cũng không có mấy cảm xúc, vốn định chỉ cho chút bạc rồi đuổi đi, nhưng trên cổ tay hắn tự nhiên thêm một bàn tay chặn lại. Thẩm Du Khanh lắc đầu với anh, đội mũ che mặt rồi đi qua.
Hai người nói với nhau vài lời, người phụ nữ kia thần sắc hốt hoảng, đáp không thành lời.
Thẩm Du Khanh từ trong tay lấy ra một bình sứ, đổ một viên thuốc vào tay mình.
Người phụ nữ ném thẳng vào trong miệng.
"Mấy cái bánh bao này ta mua." Thẩm Du Khanh lấy từ trong túi ra một lá vàng, đặt lên án thượng của người bán hàng rong.
Người bán hàng rong liếc nhìn nàng một cái, nửa tin nửa không cầm lá vàng trên án thượng rồi cắn một miếng, cứng thật nha, đúng là vàng thật. Lại thất bọn họ ngoại hình cũng không lừa người. Người bán hàng rong mặt mày lập tức tươi như hoa, "Nếu phu nhân đã trả tiền, tất cả đều của người."
Hắn lấy một ngăn bánh bao, Thẩm Du Khanh ý bảo Tỉnh Liễu lấy.
Sau khi uống thuốc xong, người phụ nữ nằm vật ra đất, ngủ thiếp đi.
Ngụy Nghiên phát hiện có điều khác thường, hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Du Khanh sắc mặt ngưng trọng, "Khó mà nói được, trước đây thiếp cũng chỉ nghe Tiên sinh ở Thư viện giảng qua về loại bệnh này thôi."
"Trước thì cứ giữ người lại, sắp xếp người ở ngoài cửa canh giữ, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần."
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, Ngụy Nghiên không hỏi thêm nữa, lập tức ra lệnh cho người.
Bước vào trạm dịch, Thẩm Du Khanh trùm khăn che mặt, đi vào để bắt mạch.
Người phụ nữ tóc xõa hai bên, lộ ra khuôn mặt, sau khi lau sạch bùn đất, đốm đỏ trên mặt lộ ra rõ ràng. Từ sườn mặt đến cổ, chân tay đều có.
Thẩm Du Khanh lấy tay bắt mạch, Tỉnh Liễu mang theo thuốc đã giã đi vào, cũng che mặt bằng khăn che.
"Tiểu thư, thuốc đã chuẩn bị xong."
Thẩm Du Khanh thu tay về, đứng lên: "Ra bên ngoài nhìn đi, cô ta tỉnh lại thì cho uống thuốc trước.""
Tỉnh Liễu đáp lại, Thẩm Du Khanh tiếp tục nói, "Đừng để mọi người đến quá gần cô ấy."
Trong lòng nàng như có một dự đoán mơ hồ, hy vọng chỉ là khả năng mình đã chẩn đoán sai.
Ngụy Nghiên ở trong phòng đang đợi Thẩm Du Khanh, vốn dĩ muốn đi cùng nàng nhưng nàng từ chối, nói một mình tự xử lý được. Hắn không khỏi cười cười, không hổ là người hắn nhìn trúng.
Cửa đẩy ra, Ngụy Nghiên ngước mắt nhìn về phía cửa.
Nàng vào trong nhà mới bỏ mũ có khăn che xuống, lộ ra khuôn mặt trắng như tuyết, sống mũi thon cùng đôi môi đỏ tươi.
"Sao nàng đi lâu thế?" Ngụy Nghiên đi tới trước mặt, ánh mắt dán chặt trên mặt nàng.
Thẩm Du Khanh nhướng mắt, mím môi lại rồi mới nói: "Thiếp có việc tìm đến chàng đây."
Hiếm khi thấy nàng vội vàng như vậy, Ngụy Nghiên cố nén nụ cười phong lưu đó, nói: "Chuyện gì thế?"
"Chàng có giao tình gì với thành chủ ở nơi này không?"
Ngụy Nghiên nghĩ nghĩ: "Cũng coi như ta cứu hắn một lần."
"Tốt." Thẩm Du Khanh nhìn vào mắt hắn, "Người phụ nữ kia có lẽ đã nhiễm dịch bệnh, lang thang trong thành cũng không biết đã lây nhiễm cho bao nhiêu người. Trên mặt có đốm đỏ, hơi thở yếu ớt, mạch đập hỗn loạn, loại bệnh này trước đây tiền triều đã có ghi chép, vốn dĩ đã biến mất, không biết sao giờ đột nhiên xuất hiện, hơn nữa giờ so với năm đó còn nguy hiểm hơn."
"Bây giờ chúng ta phải lập tức đóng cửa thành, bố trí người ở nhà, chờ thiếp điều chế thuốc giải rồi phân phát." Thẩm Du Khanh nói: "Ngoài kia thiếp cũng đã hỏi người phụ nữ từ đâu đến rồi, nhưng cô ta điên điên khùng khùng, không thể hỏi được chút thông tin nào."
Ngụy Nghiên hạ giọng, "Ta sẽ để nàng sắp xếp."
Hắn lại nhìn nàng một cái, "Nàng điều chế thuốc giải cần bao lâu?"
Thẩm Du Khanh ánh mắt khẽ động, "Lần này bệnh tình khó lường, năm đó cắt đứt được mầm bệnh sở dĩ vì tiền triều dùng thủ đoạn chặt gốc, gom hết người bệnh lại một chỗ, một mồi lửa thiêu chết."
"Cho đến nay vẫn chưa có người điều chế ra được thuốc giải." Nàng sờ túi tiền trên ngực, "Ngay cả hạt châu này cũng không cứu được."
Ngụy Nghiên nhìn nàng, lông mày đột nhiên cụp xuống, cắn răng: "Cho nên, nàng cũng không thể bảo đảm bản thân mình bình an vô sự?"
Thẩm Du Khanh nhẹ gật đầu: "Thiếp mặc dù tinh thông y thuật nhưng cũng không thể chữa khỏi mọi thứ."
Đột nhiên Ngụy Nghiên siết chặt cổ tay của Thẩm Du Khanh, hắn nắm lấy, bàn tay dùng lực kéo nàng ra ngoài.
"Chàng muốn dẫn thiếp đi đâu?"
Ngụy Nghiên vẻ mặt trầm xuống: "Đêm nay nhập quan."
"Chàng làm gì vậy? Buông thiếp ra!" Thẩm Du Khanh nửa là bi hắn kéo đi, nàng hai chân loạng choạng, hắn liền trực tiếp nắm lấy eo nàng, hai tay vác nàng trên vai.
Thẩm Du Khanh kêu lên một tiếng, dùng sức vỗ vào lưng hắn: "Ngụy Nghiên, chàng mau bỏ thiếp xuống, thiếp không thể đi được!"
Hắn làm như không nghe thấy, vẫn giữ nguyên khuôn mặt u ám.
Thẩm Du Khanh trong bụng quýnh lên, rút chiếc kim bạc trong tay áo đâm vào cổ hắn, Ngụy Nghiên đột nhiên cảm thấy đau nhói, vội buông tay ra, theo bản năng định ném người ra ngoài, sợ nàng ngã nên hắn nhịn đau đỡ nàng một chút.
Chờ khi đứng vững tại chỗ, Thẩm Du Khanh chỉnh lại quần áo nhàu nhĩ, lui về phía sau một bước, cau mày, Ngụy Nghiên muốn đi tới kéo nàng, Thẩm Du Khanh vung tay, không nhịn được mắng: "Chàng điên rồi!"
"Rốt cuộc là ai điên!" Ngụy Nghiên nắm lấy bả vai nàng, ánh mắt đen nhánh thâm thúy nhìn chằm chằm, "Lúc trước ta đã nói với nàng cái gì? Đừng liều mạng vì người không liên quan gì đến mình, nàng có nhớ không!"
"Nếu không nắm chắc thì đừng cậy mạnh, để đám quan lại giải quyết những chuyện này."
Trên vai truyền đến một trận đau đớn, bởi vì hắn nắm quá chặt, Thẩm Du Khanh nghe cũng hiểu hắn đang rất tức giận, quay đầu tránh đi ánh mắt của hắn, "Thiếp không thể đi được."
"Bệnh dịch này từ tiền triều đã biến mất, hiện tại không biết truyền ra ngoài từ đâu, nếu như bị người khác khống chế sẽ là chuyện cực kỳ khó giải quyết. Trong quan tuy rằng hiện giờ ổn định, nhưng nếu bệnh dịch phát tán từ bên ngoài, sớm muộn gì cũng truyền vào trong. Tiên sinh từng dựa theo sách sử ghi lại đã chế ra một số phương thuốc trị bệnh, ở đây thiếp sẽ cố gắng cải thiện chúng một chút, chỉ mong có thể tìm được biện pháp."
"Nếu bệnh này chưa tìm ra được cách chữa khỏi mà nàng đã nhiễm bệnh thì sao, nàng đã từng nghĩ đến chưa?" Cũng không phải là không thể có chuyện như này, thấy nàng không nói lời nào, Ngụy Nghiên càng quyết tâm kéo đi: "Nàng không thể ở lại đây, nhất định phải quay về với ta."
"Thiếp không thể đi." Thẩm Du Khanh dùng đôi mắt trong veo nhìn hắn, long lanh như trăng sáng trong núi xa, "Ngụy Nghiên, thiếp là lang y, thiếp không thể đi được."
"Xưa nay nói thầy thuốc vừa có lòng nhân từ, vừa có lòng bác ái. Thiếp là lang y, trị bệnh cứu người là việc thiếp nên làm, nếu giờ thiếp cũng bỏ chạy thì ai sẽ chăm sóc những bệnh nhân kia đây?"
"Đơn thuốc Tiên sinh viết chỉ có kiểm nghiệm mới biết được đúng sai, nếu thiếp nhập quan, trong đó không có bệnh nhân thì những phương thuốc này cũng chỉ là đống giấy vụn".
Thẩm Du Khanh ánh mắt trầm xuống, thoáng động, từ trong ngực lấy ra chiếc khăn tay ban ngày đã quấn chặt, bên trong còn quấn chiếc nhẫn ngọc của hắn.
"Nếu chàng không muốn, cứ coi như ý của thiếp đi." Nàng vươn tay, năm ngón tay thon dài, lòng bàn tay trắng nõn mềm mại, trên khăn lụa trắng trơn đặt một chiếc nhẫn ngọc bội.
Ngụy Nghiên choàng tay qua eo nàng, đột nhiên siết chặt, kéo vào trong lòng, căng chặt quai hàm, giống như nghiến răng nói với nàng: "Thứ này là nàng đã nhận của lão tử, muốn trả lại ta sẽ không đợi đến ngày động phòng đâu, bây giờ lập tức "làm" luôn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]