Ngụy Nghiên nghiến răng, "Ước định cái gì?"
Thẩm Du Khanh không nói.
Ngụy Nghiên dùng ánh mắt thâm thúy nhìn nàng, "Ta và nàng hiện tại ở cùng nhau, Tần Thất đã thấy, không chừng khi nào đó sẽ truyền đến Thượng Kinh, tên mọt sách kia cũng biết, nàng cho rằng hắn sẽ không nghĩ tới cái khác sao? "
Đúng vậy, mặc dù giữa nàng và hắn không có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn ta phóng túng như vậy, luôn bắt nàng làm chuyện như kia. Cho dù nàng không thẹn với lương tâm nhưng tiên sinh sẽ không thèm để ý.
Thẩm Du Khanh nói: "Tiên sinh có ơn cứu mạng với ta."
"Cho nên lấy thân báo đáp?" Ngụy Nghiên cười nói, "Ngàng đâu giống loại người này."
"Ngươi biết cái gì?" Thẩm Du Khanh trừng hắn một cái.
Ngụy Nghiên cứng quai hàm, thấy khuôn mặt trắng nõn của nàng, lông mày thanh tú, môi hồng nhuận, cũng thấy nàng không có tức giận như vậy.
Như nào cũng đều là của hắn.
"Sáng mai dậy sớm khởi hành," Hắn nói.
Thẩm Du Khanh gật đầu.
...
Rạng sáng ngày hôm sau, xe ngựa lên đường.
Thẩm Du Khanh đeo mạng che mặt và lên xe.
Nàng nhìn người đàn ông trước mặt ngựa, hắn dường như có cảm giác, quay lại nhìn nàng.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Thẩm Du Khanh nhàn nhạt dời tầm mắt.
Ngồi trong xe ngựa, Thẩm Du Khanh nhìn bầu trời u ám, khói bụi trong sa mạc, không chỗ nào không hùng vĩ tráng lệ, cũng không biết đã chôn cất bao nhiêu xương người ở đây.
Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-den-mac-bac/3593887/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.