Gió cát gào thét bên tai, gió lạnh cuồng bạo, rõ ràng rất lạnh, nhưng bên cạnh hắn còn đáng sợ hơn.
Thẩm Du Khanh sớm lường trước hắn sẽ không an phận, cùng lắm cho rằng hắn chỉ trêu trêu chọc mình vài câu, ai ngờ hắn lại trực tiếp động thủ.
Trong lòng tức giận, nàng muốn tránh né, nhưng hắn lại ôm chặt lấy, đè nàng xuống.
"Ngụy Nghiên!" Thẩm Du Khanh nghiến răng.
"Hả?" Hắn cười.
Bàn tay không cử động nữa.
Hắn thấp giọng nói: "Ngủ đi."
Như này bảo ngủ làm sao được?
"Ngươi buông tay ra trước đi." Thẩm Du Khanh lại thò tay đẩy ng ực hắn.
"Đừng lộn xộn." Hắn trầm giọng nói, "Ta không làm gì đâu."
Thẩm Du Khanh cảm nhận được hơi nóng từ lòng bàn tay to lớn kia, trong lòng thầm nghĩ hắn như thế này còn muốn làm gì nữa, nàng vừa khó chịu nhưng cũng không động đậy nữa.
"Ngoan ngoãn ngủ một đêm, sáng sớm ngày mai trở về Dương Quan." Hắn nói.
Gió cát mãi đến nửa đêm mới ngừng, từ trong phòng truyền ra tiếng hít thở đều đều.
Trong đêm tối, Ngụy Nghiên nhìn chằm làn tóc mây của nàng, nghĩ đến ban ngày mắt nàng đỏ hoe, cố chấp đối đầu với hắn.
Ngươi nghĩ mình là ai, dựa vào gì hỏi ta nhiều chuyện thế.
Lúc đó hắn tức giận, cho rằng nàng không thành thật, bụng nghĩ dứt khoát đem người khiêng trở về, cứ làm xong rồi tính, trên giường dạy dỗ nàng đến nghe thì thôi.
Ở Mạc Bắc, đời sống cởi mở, nam nữ quyến rũ nhau đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-den-mac-bac/3593881/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.