"Vương gia!" Xa xa truyền đến tiếng vó ngựa phi nước đại.
Thẩm Du Khanh đưa tay đẩy hắn ra, Ngụy Nghiên liếc nàng một cái rồi lảo đảo lùi lại.
Trương Hòa xuống ngựa, chắp tay ôm quyền, "Thuộc hạ đã tra xét trong núi không có động tĩnh gì mới phỏng đoán Vương gia đã rời núi đến Ô Lạc Hãn."
Hắn không giống Lệ Túc lắm mồm, nhưng nhìn thấy Vương gia bộ dáng quần áo xộc xệch, cùng Vương phi ở bên nhau một ngày một đêm, không thể nào không có chuyện gì xảy ra.
Huống chi dọc đường đi hắn vẫn luôn suy nghĩ về tâm tư của Vương gia.
Hắn do dự định nói gì đó, Ngụy Nghiên đã lên tiếng trước, "Thủ quan phía trước làm sao vậy?"
Trương Hòa đáp ngay: "Thuộc hạ đã kêu người cảnh giác, nhưng vẫn chưa phát hiện ra".
"Trở về thành trước đi." Ngụy Nghiên nói.
...
Lục Hà ở bên ngoài lều vải chờ đã lâu, thấy tiểu thư cưỡi ngựa trở về, bình yên vô sự, lập tức tiến lên đón.
"Tiểu thư bị thương sao? Người hù chết nô tỳ."
"Không sao đâu." Thẩm Du Khanh nói.
Người bị thương là Ngụy Nghiên, nhưng hắn vào thành trước vào trong trướng, cũng không biết hắn có tìm lang trung xem qua hay không.
Sau khi Ngụy Nghiên vào trong trướng, lang trung lập tức theo sát.
Hắn cởi bỏ thắt lưng da, ngoại trừ nửa thân trên của bộ Hồ phục, lộ ra nửa cánh tay, cơ bắp săn chắc, đường cong uyển chuyển, vết thương sau vai máu me đầm đìa, thật sự rất dọa người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-den-mac-bac/3593876/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.