Thẩm Du Khanh siết chặt tay áo, đôi mắt hình viên đạn bay tới, dùng hết sức kéo mành xe xuống, cách ly hoàn toàn người đàn ông nhân kia ở bên ngoài.
Lưu manh vô liêm sỉ!
Ngụy Nghiên cất đao, mắt nhìn chằm chằm một lúc mới thu lại. Trên môi nở một nụ cười, nếu nàng muốn chơi, hắn sẽ cùng nàng đến cùng.
...
Đến giữa trưa, một trận cuồng phong bất ngờ thổi qua, cát vàng đầy trời, cuốn theo cát bụi.
Gió cát ở Mạc Bắc khó xác định, có lúc ngựa vừa qua đi, một khắc sau liền bị gió cát vùi lấp, không ai có thể đoán trước sẽ phát sinh chuyện gì.
Đường đến Quan Châu còn rất xa, xung quanh không có thành, bốn bề là sa mạc trống trải, nếu trời mưa lầy lội, bọn họ cũng không tránh khỏi.
"Vương gia, trận gió này quá kỳ lạ." Trương Hòa đi tới xin chỉ thị.
Nhiều năm hành quân trên sa mạc nên linh cảm sắc bén, nhìn thoáng qua có thể nhận ra đây là dấu hiệu thời tiết có thay đổi.
Nhìn chung quanh, mây đen cuồn cuộn quét ngang, cát bụi hỗn loạn, mây dầy đặc gào thét, hùng vĩ như thiên quân vạn mã, ầm ầm kéo tới.
Cảm nhận được sự nguy hiểm và kích động khi vừa xuống ngựa, Ngụy Nghiên kéo dây cương trấn an, quai hàm siết chặt, mắt b ắn ra ánh dao sắc bén.
Không còn kịp nữa rồi.
"Mang mọi người lập tức trốn sau cồn cát." Ngụy Nghiên ra lệnh, đánh ngựa trở về.
Trương Hòa được lệnh, lập tức dẫn người của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-den-mac-bac/3593869/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.