Thẩm Du Khanh thoáng thấy nụ cười trong đáy mắt hắn, chắc chắn là đang kiêu ngạo.
Nàng hừ lạnh một tiếng, ai thua cũng chưa chắc.
Trời đã tối hẳn, Thẩm Du Khanh đứng thẳng người, đối mặt với hắn: "Lại đây."
Ngụy Nghiên nhướng mày.
Đứng một lát, hắn bước lại gần nửa bước. Hai chân sau vừa đặt xuống thì "rầm" một tiếng, cửa sổ trước mặt đột nhiên đóng lại, bụi mù mịt, xộc vào mũi, thứ nàng vừa lau kia trở lên vô ích.
Ngụy Nghiên bị tro bụi làm ngạt thở, bất giác nheo mắt lại, đứng đó nhìn bóng người mảnh khảnh bên cửa sổ, đột nhiên đưa tay sờ sờ sống mũi nhuốm tro, không biết từ đâu cười ra tiếng.
Tính tình này đúng là do quen mà sinh ra.
...
Rạng sáng hôm sau, gió cát nhẹ hơn, cả thành đầy cát.
Phòng trong giường cứng, xà nhà phủ đầy mạng nhện, thỉnh thoảng có bụi rơi xuống, Thẩm Du Khanh buổi tối ngủ không ngon, gần như không nhắm mắt lại, khi tỉnh dậy cảm thấy chóng mặt.
Nằm thẫn thờ trên giường một lúc, nghĩ thầm chờ sau khi làm xong chuyện này, mình sẽ không bao giờ đến cái nơi tồi tệ này nữa.
Thời tiết khắc nghiệt, con người hoang dã, không có chỗ nào khiến người cảm thấy thoải mái.
Rửa mặt chải đầu xong, Thẩm Du Khanh đội mũ đi ra ngoài.
Dân xá* có bốn sân nhỏ, cơm nước hàng ngày đều ở trong phòng ấm của nhà chính, chỉ có thể chứa ba bốn người.
*Dân xá: Ý chỉ nhà của người dân.
Ngay khi Thẩm Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-den-mac-bac/3593862/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.