Càng vào đông, gió lạnh xào xạc.
Hai ngày sau ngày hôm đó, lao ngục vẫn không có tin tức gì.
Thẩm Du Khanh tựa cằm vào cửa sổ, trong tay ôm một cuốn sách y học nhưng không đọc một chữ.
Thỉnh thoảng trước mắt nàng sẽ hiện ra cảnh bên trong lao ngục ngày đó. Hắn siết thật chặt, làn da của Thẩm Du Khanh mỏng manh, vết bầm tím đến giờ vẫn chưa mờ đi.
Nàng trong miệng lẩm bẩm, "Đồ xấu xa."
Ngày nào đó, nàng sẽ bắt hắn nằm trong tay mình, ngoan ngoãn thuần phục.
Người đàn ông mặc Hồ phục đen đập vào mắt, trường đao dường như không tách rời khỏi người, đi đâu cũng mang theo.
Thẩm Du Khanh nhìn kỹ, lưỡi đao nằm im trong khúc cua của cánh tay cong lên, lưỡi đao rộng, rãnh dày, lưỡi kiếm mỏng, vừa nặng lại có lực, trước đây không nhận ra nhưng giờ thấy thanh đao tràn sát khí, giống như chủ nhân của nó.
Khó trách hắn nói người Mạc Bắc dùng đao, nàng khịt mũi, kẻ lỗ m ãng chỉ biết đánh giết.
Ánh mắt người nọ sắc bén, chợt nhìn về phía nàng, mắt đen láy sáng ngời sắc bén.
Thẩm Du Khanh dựa vào cửa sổ bên ngoài, không trốn tránh, hung dữ nhìn lại.
Hắn cười cười, quay đầu sang phải, hé môi mỏng mở miệng, "Ra ngoài."
Thẩm Du Khanh hừ một tiếng, nói ra ra ngoài ra sẽ ra ngoài chắc? Ta càng không ra.
Nàng vừa giơ tay, mành đột nhiên bị hạ xuống, che khuất tầm mắt của người ngoài, chỉ để lại một bóng người nhàn nhạt tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-den-mac-bac/3593854/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.