Ngụy Nghiên liếc nhìn trường đao trên lưng ngựa, đầu lưỡi li3m má, chân vừa động, định đá vào bụng ngựa của nàng nhưng không ngờ lại trượt vào bắp chân của Thẩm Du Khanh, vạt áo mềm mại cọ vào ủng hắn, mang mang theo một ít bụi.
Hắn ghìm cương, "Xuống đi."
Thẩm Du Khanh kéo dây, cách xa hắn một chút, "Làm cái gì?"
"Để ngươi xem cầm đao có xấu hay không." Ngụy Nghiên vỗ vỗ vỏ đao đen nhánh, hai chân dài lướt qua lưng ngựa, chỉnh tề xuống ngựa.
Hắn đứng khoanh tay, trường đao đặt ở khúc khuỷu tay, mũi đao hướng lên trên, thu mình trong cánh tay hắn như một con thú ngoan ngoãn. Người đàn ông nhướng mày, ánh mắt sắc bén, khóe miệng khẽ cong lên, đôi mắt đen láy nhìn nàng không chớp mắt.
Thẩm Du Khanh trong lòng nghĩ, trường đao này đúng là hắn không phải cầm chơi.
Không biết vì sao nàng nhớ tới đêm đó hắn một đao chém Ha Mạc Hãn, xuống tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, chỉ riêng dáng vẻ tàn nhẫn đã khiến người khác lui bước không dám tới gần.
Không phải nàng không hiểu ý định giết Ha Mạc Hãn của Ngụy Nghiên trước mặt mình.
Muốn dọa nàng, đuổi nàng về Thượng Kinh.
Nhưng nàng không thể.
"Vương gia còn muốn dọa ta sao?" Thẩm Du Khanh trách mắng, kéo dây cương, giẫm lên vó ngựa vây quanh người đàn ông đang khoanh tay kia, chậm rãi đi về phía trước.
Ngụy Nghiên mang trường đao bên hông, chậm rãi đi phía sau, "Ha Mạc Hãn còn chưa làm ngươi sợ, nói gì thanh đao này."
"Vậy ý của Vương gia là gì?" Thẩm Du Khanh liếc mắt nhìn thấy hắn đi rất chậm, liền kéo cương, điều khiển ngựa đi theo bước chân của hắn.
Ngụy Nghiên liếc nhìn động tác của nàng phía dưới, lại nhìn nàng, nghiêm túc cười nói: "Chỉ là cho ngươi biết cầm đao cũng không xấu."
"Đàn ông Mạc Bắc trời sinh đã biết dùng đao, mấy thanh kiếm hoa hòe lòe loẹt chỉ những kẻ hèn nhát mới dùng."
Hai người đi về phía bắc, nhìn thấy xa ngút tầm mắt là một vùng sa mạc mênh mông, gió cát càng lúc càng mạnh, vạt áo tung bay đến thê lương.
Ánh mắt hắn ngày càng trở nên bừa bãi.
Thẩm Du Khanh liếc một cái, sau đó xuống ngựa, một tay ném dây cương, mấy bước đi tới trước mặt hắn.
Ống tay áo thướt tha quấn quanh đao của hắn, mềm mại triền miên một cách khó hiểu.
Thẩm Du Khanh trong lòng phát giận, nhưng khi đến trước mặt hắn, đôi môi nàng khẽ mấp máy, một lúc lâu sau vẫn không thốt ra lời nào.
Nàng hừ một tiếng, thôi vậy, không cần tranh cãi với kẻ lỗ m ãng, người thua cuối cùng là chính là mình.
Ngụy Nghiên nhìn rõ ánh mắt của nàng, chuyển lời tiếp, nhếch môi, "Muốn ở lại Mạc Bắc phải tuân theo quy củ của Mạc Bắc, ở đây dùng đao, không dùng kiếm."
Thẩm Du Khanh trợn tròn mắt, "Ngươi cho phép ta ở lại?"
"Tạm thời thế." Hắn nói, "Nhưng nếu ta muốn đuổi đi, cũng dễ như trở bàn tay."
Thẩm Du Khanh âm thầm mắng hắn, gió cát khá mạnh, thổi cát vàng bay khắp trời, một trận gió bất chợt lướt qua, nàng đang đối diện với hướng gió, không thể không nheo mắt lại, bước nhầm một bước nữa về phía Ngụy Nghiên, muốn để hắn cản gió.
Bên tai truyền đến một tiếng cười trầm thấp, Ngụy Nghiên giống như nhìn ra được kế hoạch của nàng, cũng không trốn tránh, liền dùng thân chắn gió. Nhìn từ xa trông như nàng đang cuộn mình trong vòng tay hắn, hai người khăng khít dựa vào nhau. Tấm lụa mềm mại của nàng hoàn toàn quấn lấy trường đao của hắn, một cứng một mềm tạo nên khung cảnh hài hòa.
Tiếng vó ngựa ầm ầm từ xa tới.
Ngụy Nghiên cụp mắt nhìn người vừa chạm vào ngực mình, hai bóng người nghiêng ngả hòa vào nhau, mái tóc mây của nàng thỉnh thoảng chạm vào cánh tay hắn.
Ngụy Nghiên lùi một bước, chắn gió.
Bóng người cao lớn lùi lại, Thẩm Du Khanh bối rối ngẩng đầu lên. Nàng chớp chớp mắt, con ngươi dại ra, khác hẳn với thường ngày, ngược lại có chút ngây thơ đáng yêu. Nhìn thấy nàng, Ngụy Nghiên lại không khỏi nhếch môi, mãi đến khi trong mắt lộ ra vó ngựa mới ngừng cười, nhìn về phía xa xa. Thẩm Du Khanh cũng hiểu, vuốt thẳng vạt váy.
Ở Thượng Kinh, quy củ lễ nghi được ưu tiên hàng đầu, ngoại trừ khi còn nhỏ trẻ người non dạ, nàng lớn lên hiếm khi thất thố như vậy.
"Tiểu thư!" Lục Hà từ trong xe ngựa đi ra, một tay cầm áo choàng thật dày, một tay ôm bình nước nóng, vội vàng đi xuống.
Trời lạnh thế này, tiểu thư chết cóng mất.
Mãi đến khi ôm bình nước nóng, nàng mới phát hiện tay mình lạnh cóng.
"Tiểu thư, mau lên xe đi, nô tỳ đã chuẩn bị trà nóng rồi." Lục Hà chu đáo, suy tính chu toàn, tuy tính tình mềm mỏng nhưng lại rất ân cần, vì thế Thẩm Du Khanh mới chọn nàng đi cùng.
Thẩm Du Khanh gật đầu.
Khi nàng quay sang một bên, Ngụy Nghiên vẫn đứng ở đó, không di chuyển.
Nàng bước vài bước rồi đột ngột dừng lại.
Lục Hà nghi ngờ gọi: "Tiểu thư?"
Thẩm Du Khanh vỗ tay nàng, ôm bình nước nóng đi đến trước mặt Ngụy Nghiên, nàng nhìn xung quanh, sau đó nhích lại gần vai hắn một chút, nhẹ hỏi hắn câu hỏi trong lòng, "Tại sao Vương gia tin ta là Hành Ất?"
Binh lính đi theo Ngụy Nghiên đã đi rất xa, giọng nói của nàng rất nhỏ, chỉ có Ngụy Nghiên nghe được. Gió thổi mạnh, Ngụy Nghiên mơ hồ cảm thấy dưới mũi có một mùi thơm yên tĩnh, hắn không nhìn nàng, thản nhiên đáp: "Liễu Tiên Lật không dám lừa ta."
Thẩm Du Khanh bị lời hắn nói làm nghẹn, hỏi cũng không ra.
Mãi đến khi nàng lên xe ngựa, Ngụy Nghiên mới kéo dây cương nhảy lên lưng ngựa.
Còn có một điểm nữa, hắn đã từng gặp qua nàng, nhưng khi đó nàng đội nón lá che mặt, giọng nói già nua khàn khàn, quả thực không phân biệt được nam hay nữ. Sau đó quân sư lâm bệnh, hắn tìm kiếm nhiều năm, đi đến nhiều nơi nhưng lại bỏ sót một chỗ, chính là Thượng Kinh.
Lệ Túc, Trương Hòa cùng đoàn người cũng cưỡi ngựa đến, thật ra bọn họ đã sớm đuổi kịp, chỉ là không dám đến gần. Từ xa nhìn lại, bọn họ không biết Vương gia cùng Vương phi đang nói cái gì, hai người kia xuống ngựa, sau đó từ góc độ bọn họ nhìn thấy hai người ôm nhau.
Lệ Túc kích động hét lên như thể mình đã nhìn thấy một việc kinh khủng nào đó, "Các huynh đệ, Mạc Bắc của chúng ta sắp có tiểu bá vương* rồi!"
*tiểu bá vương: ý nói con trai của Ngụy Nghiên.
Trương Hòa làm nghẹn hắn: "Ngươi nói nhỏ giọng lại đi, để Vương gia nghe được ngươi không dễ chịu đâu."
"Ta sợ gì!" Lệ Túc nói, "Vương gia đối với ta rất tốt, hiện tại lại có nữ nhân, giờ chính là lúc không nên nổi giận, nói không chừng khéo sẽ thưởng rượu cho ta!"
Trương Hòa không thèm tiếp lời hắn.
Lệ Túc cười ha hả hai tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lần đầu tiên nhìn thấy Vương phi, ta đã thấy rất xứng đôi với Vương gia rồi."
Trương Hòa chép miệng, "Cũng không biết ai là người trước đó cười nhạo Vương phi là tiểu cô nương!"
Thẩm Du Khanh nhàm chán ngồi trong xe ngựa, gió thổi rèm cửa tung bay, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, Tỉnh Liễu cưỡi ngựa theo sau xe ngựa hộ vệ, còn lại đều là hộ vệ từ Thượng Kinh đưa tới.
Người đàn ông kia cũng không ở gần cỗ xe.
Thẩm Du Khanh nghiêng người dựa sang một bên, trước mắt hiện ra bóng dáng hắn ôm đao đứng.
Tiếp đến là hình ảnh hắn vác nàng một cách thô lỗ, bắt nàng nghe lời, còn nói muốn đuổi nàng dễ như trở bàn tay.
Sao lại có người không coi trời đất ra gì vậy.
Giống như rắn ráo không kiêng nể chỗ nào.
Thẩm Du Khanh bực mình, sớm muộn gì nàng cũng có biện pháp trị hắn, đánh gãy kiểu cách kia của hắn.
Từ khi còn nhỏ, cha đã nói tính tình con gái nên dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng nàng không biết mình giống ai, từ trèo cây trèo tường không thiếu việc gì. Khi lớn lên mới biết kiềm chế bản thân thì tâm tính mới hiền lành được phần nào.
Cha nàng giỏi bốc thuốc, được phong làm Lại bộ Thượng thư, là quan nhất phẩm, trong nhà quý tộc có địa vị cao. Nàng tài năng thông minh, tính về văn hay võ luôn đứng đầu trong Thư viện, cũng không gì có thể làm khó được nàng.
Trước đây không có gì nàng làm không được, sau này cũng vậy.
Cha vẫn đang đợi nàng, nàng sẽ tìm cách thuần hóa "con thú hoang" này, mang hắn về Thượng Kinh.
Thẩm Du Khanh đặt bình nước nóng xuống, kéo chặt áo choàng, khom lưng, dùng một tay vén rèm lên, làm như lơ đãng nhìn bóng dáng cường tráng cưỡi ngựa phía trước đoàn rước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]