Thẩm Du Khanh vẫn có chừng mực, Mạc Bắc thuộc về Ngụy Nghiên, nàng dù có lạnh lùng với Ngụy Nghiên thì người chịu thiệt cuối cùng vẫn là chính mình, một vừa hai phải thôi, đối với ai cũng tốt.
Nhưng Thẩm Du Khanh cũng không vội rời đi, nàng muốn ở lại một đêm nữa.
Khi về phủ Thứ sử, Thẩm Du Khanh bị hạ nhân trong phủ chặn đường đến sảnh ngoài.
Cách tiền sảnh không xa, còn chưa bước vào nhà đã nghe thấy tràng cười sảng khoái, trong trẻo như tiếng chim vàng anh trong rừng.
Thẩm Du Khanh bước vào cửa, liếc mắt một cái liền chú ý đến cô gái mặc Hồ phục đứng bên trong.
Nàng ấy trông có vẻ trẻ hơn Thẩm Du Khanh, búi tóc cũng không phức tạp như nàng, buộc gọn gàng sau đầu để lộ vầng trán đầy đặn, lông mày sáng sủa có chút tinh anh, lúm đồng tiền trên má khi cười trông rất nghịch ngợm.
Lưu thị đang nắm tay nàng nói chuyện gia đình, Thẩm Du Khanh đoán ra ngay cô gái này có lẽ chính là con gái nhỏ nhà Liễu bá bá - Liễu Hà.
"Hà nhi, đây là Thẩm tỷ tỷ của con." Lưu thị mỉm cười giới thiệu.
Theo lễ nghĩa, Thẩm Du Khanh khẽ gật đầu. Liễu Hà so với nàng còn lạnh nhạt hơn, chỉ liếc nhìn một cái rồi quay đầu nói chuyện tiếp với Lưu thị.
Lưu thị xấu hổ hướng nàng cười cười, Thẩm Du Khanh khẽ nhíu mày, cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không để ý, ngồi xuống bên cạnh bà.
"Nương, Vương gia đâu? Hà Nhi nghe nói Vương gia cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-den-mac-bac/3593846/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.