"Đẹp quá."
Tiêu An Định mở lòng bàn tay ra, bỗng nhiên một chiếc lá bạch quả xoay tròn rồi nhẹ nhàng rơi xuống chóp mũi nàng, cuối cùng nằm gọn trong tay.
Trước mắt là khung cảnh vàng đỏ xen kẽ, cả nhà bốn người đứng dưới gốc cây, ngước nhìn lên là bầu trời xanh, bên cạnh chính là người thân.
Tiêu Tắc Tự nghỉ lại ở Hồng La tự một thời gian, cùng Đại sư Tịch Nhiên trò chuyện, đánh cờ, còn hai đứa nhỏ thì quậy phá đến mức gà bay chó chạy.
Chỉ trong chớp mắt không thấy đâu, Tiêu An Định đã dẫn ca ca mình leo lên mái nhà dỡ ngói. Làm bọn tiểu hòa thượng dưới đất sợ hãi đến mức dang hai tay ra, lo sợ bọn trẻ ngã xuống. Mỗi ngày đều có tiểu sa di chạy đuổi theo chúng khắp nơi, khiến ngôi chùa vốn yên tĩnh trở nên náo loạn cả lên.
Hai ngày sau, xe ngựa mới lặng lẽ rời khỏi Hồng La Tự, theo con đường cũ hướng về một thôn nhỏ, nơi mà trước kia y và Hạ Hàn Thanh từng sống những ngày tháng vui vẻ.
Cộc cộc cộc ——
"Ai đó?" Giọng thô lỗ của một đại thúc từ trong cửa gỗ vang lên.
Gã mở cửa ra, thấy trước mắt là một công tử tuấn tú, môi đỏ răng trắng, khí chất tôn quý, nhìn qua cũng biết là người không tầm thường. "Ngài là...?"
Tiêu Tắc Tự khẽ cúi người hành lễ: "Tại hạ là Tiêu Tam, xin hỏi Vương lão đại phu có nhà không?"
Vị đại thúc nhướng mày nhìn y từ trên xuống dưới, thấy y khí độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-tuong-quan-tan-tat/3707660/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.