Thần Võ năm thứ ba, giữa mùa đông.
Trận chiến Bình Châu nổ ra toàn diện, quân đội của Hạ Hàn Thanh thế như chẻ tre, tiến thẳng đến Hoàng Long.
Thỉnh thoảng sẽ gửi thư nhà về, tổng cộng có hai phong, một phong gửi cho Hoàng đế, một phong gửi cho phu nhân của hắn. Lá thư gửi Hoàng đế viết nghiêm chỉnh các công vụ quân sự.
Còn lá thư kia ngắn gọn hơn nhiều, chủ yếu là những lời như "Trời lạnh, nhớ mặc ấm", "Nhớ ăn đúng bữa, đừng quá bận rộn với chính sự, chú ý sức khỏe" v.v.
Đôi khi kèm theo trong phong thư là vài quả táo gai, cành cây dương từ Tây Bắc.
Tại sao lại chỉ có vài chữ này?
Tiêu Tắc Tự có chút bực bội.
Tại sao Hạ Hàn Thanh không nói là nhớ y?
Hừm—
Y ngậm cây bút lông, trải giấy ra, cuối cùng vẽ một đóa mẫu đơn rực rỡ trên giấy.
Chữ ký: "Nhớ huynh, nhớ đến trang năm mươi hai."
Trang năm mươi hai trong cuốn Hải Đường Hoan là cảnh xuân vẽ mẫu đơn rực rỡ, Tiêu Tắc Tự đặc biệt yêu thích trang này.
Y quyết định khi Hạ Hàn Thanh trở về, nhất định sẽ vẽ đầy mẫu đơn lên khắp người hắn, không chừa một chỗ nào, bao gồm cả những nơi không thể nói ra.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi y càng thêm rạng rỡ.
Đột nhiên, từ ngoài cửa vang lên một giọng nói non nớt.
"Phụ hoàng."
"Vào đi."
Tiếng nói vừa dứt, Tiêu Triệt bước chân ngắn ngủn, mặc một chiếc áo dài màu đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-tuong-quan-tan-tat/3707656/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.