Tiêu Tắc Tự rót một chén trà đẩy về phía Hạ Hàn Thanh.
"Điện hạ, không định động đến Bình Châu sao?"
Hạ Hàn Thanh vẫn không kìm được mà hỏi.
Chẳng lẽ những gì điện hạ nói trước đó về việc tiêu diệt Bình Châu chỉ là nói cho vui?
Tiêu Tắc Tự đáp: "Động chứ! Nhưng không phải lúc này. Hiện tại cô phải bận rộn với chuyện khoa cử, không thể phân thân. Bình Châu nhiều lần xâm phạm, khiêu khích quyền uy Yến Vân, đợi trong nước bình ổn, nhất định sẽ thu về trong tay."
Bình Châu quyết không thể để lại!
Nếu để, hậu họa vô cùng.
"Vậy chuyện trước đây điện hạ nói ở triều đình, muốn thần huấn luyện binh mã..."
Lời vừa thốt ra, Hạ Hàn Thanh bỗng chốc tỉnh ngộ, "Là để mượn cơ hội này đưa thần trở lại quân doanh?"
Chỉ cần Hạ Hàn Thanh quay lại quân doanh, binh quyền liền nằm trong tay họ, bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn binh bắc phạt.
Tiêu Tắc Tự cười khẽ.
"Những lão thần đó càng già càng sợ chết, nếu không kích động tinh thần của họ, quốc gia sớm muộn gì cũng sẽ suy tàn."
Những lời y nói cũng là muốn kích thích tinh thần sĩ khí.
Hạ Hàn Thanh hết sức tán đồng.
Trên chiến trường, không được phép do dự.
Ngón tay của Tiêu Tắc Tự quen thói gõ nhẹ lên mặt bàn phát ra những âm thanh thanh thoát nhịp nhàng, "Lục Nhất, có tìm được gì không?"
Từ cửa sổ bỗng có một thiếu niên áo đen nhảy vào, quỳ một chân chắp tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-tuong-quan-tan-tat/3707633/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.