"Chuyện này..."
Lão đại phu hành y bao năm, chưa từng nghe qua yêu cầu vô lý như vậy, người khác đều mong sớm khỏi bệnh, sao nhà này lại không muốn người ta khỏe lại?
Chử Phong đứng bên cạnh, rút kiếm ra, "Kê thuốc thì kê thuốc, lắm lời."
Lão đại phu bị dọa sợ đến run rẩy cười gượng, ông lén nhìn người đang nằm bên trong, bên trong được che màn, nhưng cũng có thể nhận ra là một người rất đẹp.
E rằng lại là chuyện ô uế của nhà giàu.
Thật đáng thương cho tiểu công tử này.
Ông thở dài một tiếng, Túc Vương không phải là người ông có thể đắc tội, nên đành phải bấm bụng kê đơn, sau đó sẽ về xin lỗi Phật Tổ.
Tiêu Kiến Bạch liếc nhìn đơn thuốc, ném cho Sở Phong đi lấy thuốc.
Trước khi đi còn đặc biệt dặn dò lão đại phu, "Chuyện hôm nay mà nói ra nửa lời, đầu rơi xuống đất."
"Vâng vâng vâng."
Lão đại phu gật đầu khom lưng mãi, bị Chử Phong đưa ra khỏi phủ Túc Vương.
Thuốc rất nhanh đã được sắc xong.
Tiêu Kiến Bạch đỡ y ngồi dậy dựa vào đầu giường, cầm bát thuốc, từng muỗng từng muỗng đút cho y uống.
Tiêu Tắc Tự nhíu mày, nhổ hết ra, đắng đến nỗi đầu lưỡi tê rần.
"Uống thuốc cho tốt."
Tiêu Kiến Bạch lại đút thêm một muỗng nữa, vẫn nhổ ra hết.
"Không uống..."
Tiêu Tắc Tự mơ mơ màng màng còn tưởng là Hạ Hàn Thanh lại bắt mình uống mấy loại thuốc đắng ngắt khó uống đó.
"Không uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-tuong-quan-tan-tat/3701719/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.