"Vậy thử thêm một viên nữa?"
Tiêu Tắc Tự khẽ cười một tiếng, lại cầm lấy một viên kẹo, định đưa tới bên miệng Hạ Hàn Thanh.
"Bùm" một tiếng bên ngoài náo động lên.
Tiếng ồn ào quen thuộc xuyên qua cửa sổ truyền vào.
Tiêu Tắc Tự đành phải đặt Hạ Hàn Thanh xuống trước, xoay người vén rèm đi ra ngoài.
"Hạ Hầu Lan! Ngươi sao lại là nam nhân?"
Giọng nói lớn của Tang Nguyệt gần như vang khắp cả viện.
"Ta vốn là nam nhân."
Thính Lan từ dưới đất nhặt lên bọc đồ bị ném ra, phủi bụi trên đó, mặt không chút biểu cảm.
Hắn mặc một chiếc áo dài cổ tròn màu xanh đậm, tay áo bó màu đen, tóc buộc cao, đã thay nam trang.
"Ngươi thật không biết xấu hổ, một nam nhân như ngươi, ta cùng ngươi sống chung một phòng suốt ba năm, ngươi đã lừa ta ba năm. Ta cùng ngươi ăn cùng ở cùng, còn thay đồ trước mặt ngươi!"
"Ta chưa từng nói ta là nữ tử, ngươi thay đồ ta đã tránh đi, chưa từng nhòm ngó, cũng chưa làm ra việc gì quá đáng, không ảnh hưởng đến danh tiếng của ngươi."
"Hạ, Hầu, Lan!"
Đang lúc hai người còn định cãi nhau thì Tiêu Tắc Tự xuất hiện đúng lúc, chia hai người ra.
Tang Nguyệt nhanh chóng đứng về phía Tiêu Tắc Tự, lớn tiếng chỉ trích, không biết đã mắng bao nhiêu người, cũng nhờ cái miệng này của nàng mà suốt ba năm trong lãnh cung, không biết đã mắng chạy bao nhiêu kẻ đến gây sự.
Người ta tặng cho ngoại hiệu: Trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-tuong-quan-tan-tat/3701713/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.