Trước quán vằn thắn hơi nước bốc lên nghi ngút, có thêm hai vị quý khách, sương mù bồng bềnh, trước bàn Tiêu Tắc Tự đặt hai bát vằn thắn, bên trên lấm tấm vài giọt dầu.
Bên cạnh là một túi quýt to được bọc trong vải, bóc sạch sẽ không còn chút sợi trắng nào.
Tiêu Tắc Tự bóc một múi quay đầu đút vào miệng Hạ Hàn Thanh, cười nói: "Công thần trước tiên ăn đi."
"Đa tạ điện hạ..."
Hạ Hàn Thanh đương nhiên không dám để y đút, vội vàng nhận lấy múi quýt.
Tiêu Tắc Tự cười tươi như hoa, đũa trong tay định gắp đồ ăn, đột nhiên chuyển hướng nhẹ nhàng gõ một cái lên mu bàn tay Hạ Hàn Thanh, "Gọi sai rồi."
"Ngươi nói làm sao phạt ngươi đây?"
"Vậy phạt thần chiên đậu hũ cho điện hạ?"
Hạ Hàn Thanh nghiêm túc hỏi.
Tiêu Tắc Tự không hài lòng nói: "Ngươi vốn đã phải chiên đậu hũ rồi, không tính là phạt."
"Vậy phải phạt thế nào?"
Hạ Hàn Thanh vẻ mặt nghiêm túc.
Giống như đang nói chuyện quốc gia đại sự vậy.
Tiêu Tắc Tự tiếp tục ăn bát vằn thắn trước mặt, "Đợi ta nghĩ ra rồi phạt ngươi."
"Điện hạ..."
"Ừ?"
Tiêu Tắc Tự nghe thấy tiếng gọi này lại ngẩng đầu lên.
Hạ Hàn Thanh lập tức mím môi, đổi giọng nói: "Tiêu lang..."
Lúc này Tiêu Tắc Tự mới hài lòng gật đầu.
Mặc dù Hạ Hàn Thanh người này vô cùng bướng bỉnh, nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời đến kỳ lạ.
Tiêu Tắc Tự cùng hắn trò chuyện chưa được mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-tuong-quan-tan-tat/3701708/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.