Tuyết lớn kéo dài mấy chục ngày, cả kinh thành như bước vào mùa đông, khắp nơi tuyết trắng bao phủ, bạc trắng một màu.
Ngắm tuyết là thú vui của văn nhân mặc khách, quan lại quyền quý, nhưng đối với dân nghèo thì lại là tai ương.
May thay vì đã có tiên đoán trước nên Cảnh Thuận đế hạ lệnh chuẩn bị, dân chúng trong kinh thành còn coi như an ổn, nhưng bên ngoài thì không được như vậy.
Các huyện ngoại thành trên danh nghĩa phục tùng nhưng thực chất lại chẳng coi lời tiên đoán ra gì, nhà cửa không được tu bổ, kho lương dự trữ không đủ, áo bông than củi lại thiếu.
Tuyết lớn kéo dài, hôm qua còn mặc áo lụa mỏng, hôm nay đã phải thay áo bông, nhiều gia đình nghèo khổ vì chuẩn bị không kịp mà xảy ra biết bao chuyện.
Tuyết lớn đè sập nhà cửa, chặn kín đường đi, nhà nhà đóng cửa không ra, hoa màu trong ruộng bị đông chết vô số, tiệm gạo tiệm rau đều đóng cửa hết.
Giá than giá gạo tăng vọt, triều đình cố gắng can thiệp nhưng cũng không thể ngăn cản được cơn giận dữ của dân chúng.
Lại qua mấy ngày, triều đình thiết lập thêm các điểm phát cháo ở khắp nơi, phái rất nhiều nhân lực vật lực đi cứu trợ, lại trưng dụng các tửu lâu quán ăn để tiếp nhận dân lưu lạc.
Cảnh Thuận đế nhìn những tấu chương được dâng lên mỗi ngày hàng trăm bản, giận đến đùng đùng, phất tay quét hết tấu chương trên bàn xuống đất.
"Tiếp tục thế này, quốc khố của trẫm sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-tuong-quan-tan-tat/3701696/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.