"Ta... Ta chỉ là... ta không cẩn thận."
Lần đầu tiên Tiêu Tắc Tự hiểu được thế nào là cạn lời.
"Ừm..."
Hạ Hàn Thanh đỏ mặt ậm ừ một tiếng, cũng không buồn nghĩ xem sao lại không cẩn thận mà lột quần người ta xuống.
Hắn lúc này đang xấu hổ vô cùng.
"Thần có lẽ không chịu được rượu, điện hạ sớm nghỉ ngơi đi, thần trước tiên..."
Hắn vội kéo chăn trùm kín đầu, thở dốc, trốn kỹ càng.
Dung Tuyết nằm dưới gầm giường chết dí lấy tay bịt chặt miệng, hắn còn tưởng có thể nghe lén được chuyện của điện hạ và tướng quân, thật đáng tiếc.
Đường đường là đại tướng quân Hạ Hàn Thanh, sao lại nhát gan như vậy, quần cũng đã cởi ra rồi, mà lại thế này à?
Tiêu Tắc Tự nghĩ rằng y và Hạ Hàn Thanh chắc chắn là bát tự không hợp, hễ ở chung nhất định sẽ xảy ra chuyện, chẳng hạn như lần trước khi tắm, lần này là xem bệnh...
Liên tiếp mấy ngày, mỗi lần Tiêu Tắc Tự gặp Hạ Hàn Thanh y lại chạy càng nhanh hơn, Hạ Hàn Thanh mặt đỏ ửng có lẽ cũng nghĩ đến chuyện này, ngượng ngùng không dám nói gì với y.
Cuối cùng vẫn là Hạ Hàn Thanh không nhịn được, tiểu ngốc tử cũng không cưỡng lại được sự cám dỗ.
"Điện hạ, thần đã mua bánh nếp, kẹo hồ lô, khoai nướng, hạt dẻ rang đường, còn có bánh đậu xanh, bánh đậu nành mà điện hạ thích ăn, chả viên, đậu phụ chiên."
"Cảm ơn tướng công."
[Thôi thì, tạm chấp nhận đi.]
Tiêu Tắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-tuong-quan-tan-tat/3701689/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.