"Điện, điện hạ, người sao lại... không, không mặc quần áo."
Lưỡi Hạ Hàn Thanh như thắt lại, cả buổi mới lắp bắp không nói thành câu, ánh mắt lảng tránh, nghiêng đầu, hoàn toàn không dám liếc qua người Tiêu Tắc Tự.
Hai má bị hơi nóng làm cho đỏ bừng, đôi tay nắm chặt lấy tay vịn của xe lăn, gân xanh nổi lên, đầu óc trống rỗng.
Hắn rốt cuộc đang nói cái gì? Tắm rửa tự nhiên không mặc quần áo rồi.
"Điện hạ, thần, thần không biết điện hạ ở đây, thần xin cáo lui."
Hắn cúi đầu, trước sau không dám nhìn "đại điêu triển sí" một cái nào, vội vàng quay xe lăn muốn rời đi.
Tiêu Tắc Tự đứng trong thùng tắm, đột nhiên có chút nghi ngờ, chẳng lẽ tướng công không thích y đột ngột xuất hiện? Tướng công có phải đã bị y làm cho hoảng sợ?
"Tướng công! Cho ngươi."
"Gì... gì cơ?"
Hạ Hàn Thanh quay lưng về phía y, ngừng động tác muốn ra ngoài, vẫn không dám quay đầu lại.
"Ngươi lại đây."
"Thần không dám."
"Vậy ta qua bên đó."
Tiểu ngốc tử nói xong định nhấc chân bước ra.
"Không!"
Hạ Hàn Thanh sợ đến nỗi đầu lưỡi run lên, vừa lùi lại vừa vịn vào chiếc xe lăn, chậm rãi đến gần bồn tắm, khuôn mặt đỏ bừng, đột nhiên xe lăn chạm vào bồn tắm, phát ra một tiếng cộc cộc, hắn dừng lại.
"Điện hạ, thần ở đây."
"Sao ngươi lại quay lưng lại với ta?"
Tiêu Tắc Tự không hiểu, tại sao tướng công không nhìn ta?
Y bất ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-tuong-quan-tan-tat/3701686/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.