Trong tẩm điện, chỉ còn lại một mình Hoàng Thượng.
Diệp Mạch ngồi trên xe lăn, vừa mới vào trong điện, Hoàng Thượng liền mở miệng.
"Nơi này chỉ có hai người Trẫm và ngươi, không cần che giấu."
Diệp Mạch dừng vuốt ve xe lăn, không khỏi kinh ngạc nói: "Hoàng Thượng biết chuyện khi nào?"
"Cả thiên hạ đều là của Trẫm, Trẫm có thể biết được cũng không có gì lạ." Hoàng Thượng xoay người, cười như không cười nhìn Diệp Mạch.
Diệp Mạch câu môi cười khẽ, bất đắc dĩ buông tay: "Thần nghĩ rằng Tùng Cảnh viện đã kín đến không kẽ hở, lại không ngờ Hoàng Thượng còn có thể biết được. Chẳng lẽ lần ám sát đó ở Tùng Cảnh viện, Hoàng Thượng cũng phái người đến?"
Hoàng Thượng đi đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Diệp Mạch, từ chối cho ý kiến: "Nếu không phải người của Trẫm ở chỗ tối che chở ngươi mọi lúc, ngươi còn có thể sống đến bây giờ?"
Diệp Mạch mặt không chút thay đổi gật đầu, ngay cả Hoàng Thượng cũng không nhìn ra được trong lòng hắn đang suy nghĩ gì: "Thần vẫn luôn nhớ rõ ân cứu mạng của Hoàng Thượng. Thần khi còn nhỏ bị người hãm hại, nếu không có Hoàng Thượng âm thầm bảo hộ, đích thật là không sống được đến hiện tại. Cho nên, thần vẫn luôn tự nhủ rằng phần ân tình cứu mạng này, nhất định phải lấy mệnh đền đáp!"
"Trẫm cần mạng của ngươi làm gì? Ngươi là một quân cờ bí mật của Trẫm, ngươi cứ che giấu bản thân. Chỉ cần ngươi là một kẻ tàn phế, bọn họ sẽ không xem ngươi là đối thủ rất quan trọng. Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-phu-quan-om-yeu/873061/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.