Màu sắc, đích thật là màu Trầm Quân Như thích nhất. Xiêm y trong phòng bà ta nhiều nhất chính là màu lam, trâm cài, khuyên tai đa số đều là màu lam.
Màu sắc không phải đáng sợ nhất, đáng sợ chính là đồng tâm kết kia. Mặc dù không phải bà ta đích thân làm, nhưng cái này đúng là do Đan Quế làm ra.
"Nếu đồng tâm kết do tự mình làm thì trên nhánh cuối chắc chắn sẽ có điểm khác biệt. Đan Quế cô nương đã chết là nha hoàn hồi môn của phu nhân, có thể đem những thứ ngày thường phu nhân và Đan Quế lý sử dụng đến để so sánh một chút."
"Tần Hảo!" Trầm Quân Như run rẩy hai tay, khóc lóc thở không ra hơi: "Sau khi ngươi gả đến đây, ta có bao giờ bày ra tư thế bà bà ở trước mặt ngươi không? Ta không để ngươi đến thỉnh an sớm tối, ngươi muốn làm gì thì làm. Trong tình cảnh này, vì sao ngươi còn muốn hắt nước bẩn lên người ta? Có phải ngươi nghĩ rằng người là tức phụ của Mạch ca nhi, là đích trưởng tức (con dâu cả) của Lư Dương Hầu phủ, cho nên ngươi muốn quyền quản sự trong nhà hay không? Nếu như ngươi thật sự muốn thì nói một tiếng với ta là được, vì sao phải bày kế hãm hại ta?"
Diệp Huy lập tức đánh giá Tần Hảo. Đúng vậy, một khi Trầm Quân Như gặp chuyện không may, người có lợi nhất chính là Tần Hảo và Diệp Mạch.
Nhất là Tần Hảo, nàng sẽ thuận lợi chưởng quản công việc lớn nhỏ trong phủ.
Ánh mắt Diệp Huy lạnh lùng, trước mặt mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-phu-quan-om-yeu/873026/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.