Chương trước
Chương sau
Diệp Mạch nhướng mày nhìn Tần Hảo, cười nói: "Người ở tại Tùng Cảnh viện, nếu xảy ra chuyện, chúng ta cũng không thể không ra mặt. Nương tử theo ta đi chính viện một chuyến, nhìn xem phu nhân giải quyết việc này như thế nào đi?"
Tần Hảo im lặng, không nói gì liền đẩy Diệp Mạch đi chính viện.
Diệp Mạch cho người đi tìm Diệp Cung, chính là để ngăn Trầm Quân Như động tay động chân vào việc này.
Hiện giờ Diệp Cung đã trở về, làm sao hắn sẽ mặc kệ một mình Trầm Quân Như làm chủ?
Vẻ mặt Trầm Quân Như bình tĩnh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Vương Như Diên là thân phận gì, ngươi không biết sao? Nha hoàn trong viện người, ta đã khi nào thì quản ngươi? Hiện giờ biến thành suýt chút nữa gây chết người, ngươi còn muốn vị trí thế tử nữa hay không?"
Lúc đầu, Diệp Cung còn chống lại. Chờ khi nghe Trầm Quân Như nói "Suýt chút nữa gây chết người", hắn mới ngẩng đầu, bất thiện nói: "Vương Như Diên không chết? Đụng thành như vậy mà vẫn còn sống?"
Trầm Quân Như trào phúng giương môi: "Nàng không chỉ sống sót, còn quần áo không chỉnh đầu đầy máu bò ra đến cửa viện của ngươi. Như thế không phải là nói cho mọi người trong Hầu rằng tối hôm qua nàng đã ở cùng một chỗ với ngươi sao? Ngươi cũng thật là, làm việc này quá mức lỗ mãng. Nếu phát hiện tình huống như vậy, vì sao không trực tiếp đánh chết Vương Như Diên rồi kéo ra ngoài mà chôn?"
Diệp Cung nhíu mày, là hắn xem thường Vương Như Diên. Một nữ nhân nghĩ hết mọi cách muốn ở lại Hầu phủ, muốn bò lên trên, lòng dạ nhất định là thâm sâu.
"Nhị đệ đã trở lại sao?" Giọng nói của Diệp Mạch kéo suy nghĩ của Trầm Quân Như và Diệp Cung quay về.
Vẻ mặt Trầm Quân Như hơi cứng lại, kéo ra nụ cười cứng ngắc: "Sao Mạch ca nhi lại đến chính viện? Đại phu chỗ ngươi đã trở về chưa?"
"Chờ tính mạng biểu muội không còn đáng ngại, lão Cố tự nhiên sẽ trở về. Phu nhân, hôm nay ta cùng phu quân lại đây là muốn biết rõ ràng chuyện của biểu muội. Khoảng thời gian này biểu muội vẫn ở tại Tùng Cảnh viện, hiện giờ người lại xảy ra chuyện, ta và phu quân không thể khoanh tay đứng nhìn."
Diệp Cung nhíu mày bĩu môi: "Đại ca Đai tẩu quản cũng quá rộng. Vương Như Diên cùng các người lại không có quan hệ, các người quản cái gì? Hay là Đại ca cảm thấy nàng đáng thương, muốn nạp nàng làm thiếp?"
Nói xong lời cuối cùng, Diệp Cung cười xấu xa nhìn Diệp Mạch và Tần Hảo: "Đại ca, thân thể của ngươi, không biết có thể hưởng thụ được nhiều mỹ nhân như vậy hay không a."
"Làm bẩn nữ tử trong sạch, hại người suýt chết." Diệp Mạch lãnh đạm nhìn Diệp Cung: "Phu nhân ngẫm lại, việc này truyền ra ngoài, người bên ngoài sẽ nhìn Hầu phủ như thế nào?"
"Mạch ca nhi nói lời này sai rồi. Việc này là sự tình bên trong Hầu phủ, ta sẽ không để cho việc này truyền ra bên ngoài, để tránh ảnh hưởng thanh danh của Hầu phủ." Trầm Quân Như gượng cười.
Đan Hà đưa phủ y đến, "Phu nhân, tính mạng biểu cô nương đã giữ được, người cũng đã tỉnh lại."
Đan Hà nói mỗi một chữ, lãnh ý trong mắt Trầm Quân Như lại tăng thêm một phần.
Vương Như Diên thật đúng là mạng lớn, bộ dạng này còn có thể nhanh tỉnh lại như vậy.
"Phu quân, ta đi xem biểu muội nhé." Tần Hảo cúi người xuống, chủ động đề nghị.
Diệp Mạch suy tư một lát, gật đầu: "Đi đi, hãy cẩn thận."
Sau khi Tần Hảo rời đi, Trầm Quân Như đứng ngồi không yên. Bởi vì Diệp Mạch chắn ở cửa giống như một vị Bồ Tát nên Diệp Cung muốn chạy cũng không được.
Nghĩ đến Tần Hảo đi xem Vương Như Diên, bà ta càng ngồi không yên, dứt khoát bỏ lại huynh đệ hai người ở chính viện, tự mình cũng đi xem Vương Như Diên.
"Đại ca không biết Vương Như Diên có tâm ý đối với ngươi sao? Ngươi hao hết tâm tư đưa người đến trên giường của ta, là muốn làm gì?" Trầm Quân Như và Tần Hảo vừa rời đi, Diệp Cung liền cho nha hoàn và gã sai vặt hầu hạ lui xuống hết, không thể nén giận trừng mắt Diệp Mạch.
Hắn cảm thấy nhất định là mình bị Diệp Mạch tính kế, ngoài Diệp Mạch ra, hắn không nghĩ ra ai khác!
Diệp Mạch cười khẽ, ngón tay vòng quanh ngọc bội mà Tần Hảo treo bên hông hắn: "Phu nhân không phải nói biểu muội tính tình tốt, rất thích hợp gả vào Hầu phủ sao? Nếu tốt như vậy, vì sao phải đi theo một kẻ tàn phế như ta lãng phí cả đời? Ngươi là trưởng tử do phu nhân sinh ra, lại rất có khả năng trở thành Hầu phủ Thế tử, biểu muội gả cho ngươi, không phải càng có cuộc sống tốt hơn sao?"
Nói đến đây, ánh mắt Diệp Mạch lạnh như bang, giương môi: "Phu nhân muốn cho biểu muội cuộc sống tốt đẹp, gả cho ngươi là tốt nhất."
"Nàng ta mà cũng xứng sao? Vương Như Diên nhiều lắm chỉ có thể làm thiếp thất! Cho dù vậy, ta vẫn ghét bỏ nàng!"
Diệp Mạch trầm mặc một lát, nhíu mày nói: "Cho nên phu nhân lấy một người chỉ có thể làm thiếp đến gả cho ta? Thì ra dáng vẻ phu nhân hiền lành đều là giả vờ. Trúc Cẩm, đem việc hôm nay cùng những lời vừa rồi Nhị thiếu gia nói đều lan truyền ra ngoài."
Ngay trước mặt Diệp Cung, đúng lý hợp tình nói, quang minh chính đại tính kế!
Diệp Cung biết rõ Diệp Mạch xưa nay luôn bất chấp hậu quả.
Hắn chính là muốn đánh quân cờ Vương Như Diên này trở về, mà quân cờ này đánh bọn họ trở tay không kịp.
Diệp Cung muốn ngăn cản Trúc Cẩm, nhưng Trúc Cẩm thân thể nhanh nhẹn, hắn chưa kịp phản ứng thì người đã biến mất trong chính viện.
"Diệp Mạch, ngươi điên rồi phải không? Ngươi cho là làm như vậy là có thể bức ta cưới Vương Như Diên sao? Loại này nữ nhân chỉ thích hợp với kẻ tàn phế nhà ngươi!"
Thần sắc Diệp Mạch lạnh lùng, môi mỏng khẽ mím lại, trong lúc Diệp Cung giận mắng đột nhiên giơ tay lên: "Trúc Hoài, đánh!"
Kế tiếp, Diệp Cung không cơ hội để mắng thêm một chữ nào nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
Nhờ sự trợ giúp của Diệp Mạch, chuyện của Diệp Cung và Vương Như Diên chỉ trong một canh giờ đã lan truyền.
Cùng lúc đó, chuyện Trầm Quân Như không thể sinh con được nữa và giả bộ có đức hạnh cũng được lan truyền.
- -
Tần Hảo pha trà, động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, trông rất đẹp mắt: "Kỳ thật chàng mang ngọc bội trông rất đẹp, ta thấy trong rương của chàng có rất nhiều, vì sao lúc trước không mang?"
Tay Diệp Mạch đón nhận chén trà hơi dừng lại: "Trước đây ta làm mất ngọc bội yêu thích nhất, nên không mang cái nào nữa."
"Miếng ngọc bội đó nhất định rất trân quý, hoặc là do người rất quan trọng tặng phải không? Sao lại đánh mất? Có thể đi tìm không?"
Diệp Mạch mỉm cười, ánh mắt khóa chặt Tần Hảo: "Hai năm trước giấu người Hầu phủ đi một chuyến đến phương nam, sau khi trở về thì phát hiện ngọc bội bên hông đã mất."
Phương nam?
Ngón tay Tần Hảo bỗng dừng lại, vẫn chưa cảm thấy có gì kỳ quái.
Trong khoảng thời gian này, nàng xem như hiểu biết Diệp Mạch phần nào. Nhìn bề ngoài, người này làm gì cũng không tiện, nhưng nếu là thật sự muốn tránh tai mắt mọi người để ra khỏi phủ thì tuyệt đối là rất dễ dàng.
Thấy ánh mắt Tần Hảo cũng không có ngờ vực, Diệp Mạch thất bại cúi đầu uống trà.
Trúc Hoài tươi cười đắc ý chạy vào: "Thiếu gia, Thiếu phu nhân, sau khi Hầu gia hồi phủ đã gọi Nhị thiếu gia qua. Hầu gia làm chủ để Nhị thiếu gia cưới biểu cô nương, nhưng Nhị thiếu gia và phu nhân không đồng ý. Nhị thiếu gia còn nói việc này là ngài tính kế hắn, đều là do ngài bảo lan truyền chuyện này ra bên ngoài."
Tần Hảo lo lắng nhìn Diệp Mạch: "Vậy làm sao bây giờ?"
Diệp Mạch nghiêng người nói: "Thế thì sao? Ở trong mắt ông ta, thanh danh Hầu phủ quan trọng hơn. Hiện giờ sự tình đã lan truyền, Diệp Cung sẽ không thể không cưới Vương Như Diên. Về những chuyện khác, có chứng cớ sao?"
Việc hôn nhân của Diệp Cung và Vương Như Diên được định ra, Trầm Quân Như tức giận đến mức cả đêm không ngủ ngon giấc.
Vốn dĩ là quân cờ giữ lại để tính kế Diệp Mạch, lại không ngờ rằng lại tính kế đến trên đầu đứa con của mình.
Cung ca nhi là người phải làm Thế tử, lại có một Thế tử phi lên không được mặt bàn như vậy làm sao tốt được?
Diệp Mạch không có tâm tư lại phản ứng việc ở chính viện, hắn bố trí cục diện đương nhiên cũng đã an bài tốt những chuyện sau đó.
Hiện giờ hắn quan tâm hơn chính là làm sao để chỉ để lại một trong hai cái chăn ở trên giường.
Tần Hảo áy náy nhìn hắn: "Lúc ta ngủ có thói quen thật sự không tốt, ta cảm thấy vẫn là hai cái chăn sẽ tốt hơn."
Diệp Mạch: "Hiện giờ thời tiết đã ấm hơn, hai cái chăn quá nóng."
Tần Hảo: "..."
Hai cái chăn cũng không phải xếp chồng lên nhau mà là một người một cái nha!
Diệp Mạch: "Hơn nữa, nương tử là sợ vi phu làm chuyện xấu sao? Nhưng nàng thấy vi phu như vậy, có thể có khí lực làm chuyện xấu đối với nàng hay sao?"
Tần Hảo: "..."
Nàng nhớ rõ người nào đó rõ ràng từng nói hắn cũng là nam nhân bình thường!
Diệp Mạch tiếp tục dẫn dắt từng bước, nắm tay lên ho khan vài tiếng, ra vẻ suy yếu nói: "Nương tử trông ta như vậy, ho còn không ngừng, nàng còn đẩy ta ra được, vậy có gì phải lo lắng?"
Tần Hảo cắn môi.
Nàng biết bản thân làm nương tử của Diệp Mạch, có một số việc là trốn tránh không được.
Tần Hảo run rẩy hai tay xốc của chính mình lên, yết ớt nằm vào: "Ta chỉ là vẫn chưa quen.."
Diệp Mạch nắm lấy góc chăn, bỗng cười khẽ: "Nếu là ta nhớ không lầm, lần trước nương tử có vài lần lăn vào ổ chăn của ta. Thân thể ta yếu đuối, khí lực nhỏ, cũng không thể đẩy nương tử ra, chỉ có thể tùy ý nương tử đem ta làm gối đầu ôm ngủ."
Hắn ủy khuất! Hắn vậy mà ủy khuất!
Tần Hảo sững sờ khi nhìn thấy Diệp Mạch nháy mắt thay đổi sắc mặt, Diệp Mạch thế này, có vẻ như là nàng khinh bạc hắn!
Tần Hảo nhíu mày suy tư, dường như đúng là nàng khinh bạc hắn a.
Là chính nàng lăn vào ổ chăn của Diệp Mạch, là chính nàng ôm Diệp Mạch nhỉ? Diệp Mạch nói hẳn là sự thật rồi?
Tần Hảo cúi đầu, kéo chăn phủ lên đầu, nàng cần phải cải thiện thói quen ngủ của mình một chút, tuyệt đối không thể lại làm ra chuyện chui vào trong chăn của người khác!
Bên tai truyền đến tiếng hít thở vững vàng, Diệp Mạch buồn cười kéo cái chăn che trên đầu nàng xuống.
Lúc Tần Hảo ngủ, không chỉ có thích đá chăn, mà nàng ngủ cũng rất sâu.
Diệp Mạch xốc chăn của nàng lên, lấy chăn của mình đắp cho hai người, sau đó vô cùng thuần thục tựa đầu vào cổ nàng ngủ.
Hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy trước mắt không phải là màu áo của mình, Tần Hảo che mặt.
Tối hôm qua, nàng lại chui vào ổ chăn của Diệp Mạch?
Hơn nữa, tay của mình còn gác lên eo Diệp Mạch. Mà trên eo của nàng, là một đôi bàn tay to siết chặt.
Tần Hảo không dám động, dứt khoát nhắm mắt lại buộc mình lại ngủ.
Chỉ cần mình dậy trễ hơn Diệp Mạch, là có thể cho rằng chưa xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng Diệp Mạch hôm nay, lại vẫn chưa có động tĩnh.
Tần Hảo bất đắc dĩ lại mở mắt ra, trong nhất thời sắc mặt đỏ bừng lên, ngại ngùng nhìn nam nhân trước mắt đang tươi cười nhìn mình: "Chàng, chàng tỉnh rồi? Khi nào thì tỉnh?"
Diệp Mạch sửa sang lại mái tóc của nàng: "Khi lần đầu tiên nàng tỉnh lại."
Vậy không phải là mình không hề giấu diếm được Diệp Mạch sao?
"Vậy thì tại sao chàng không xuống giường chứ?" Tần Hảo mím môi, hừ lạnh.
Diệp Mạch cầm lọn tóc của nàng, cười khẽ: "Vi phu nghĩ rằng nương tử rất thích vi phu ôm nàng ngủ như vậy, cho nên cũng không dám động."
Nghe vậy, Tần Hảo cũng không ở lại được nữa, liền đứng dậy xuống giường. Dù sao cũng đã bị phát hiện tối hôm qua lăn vào chăn của hắn, Tần Hảo cảm thấy mình có thể mặt dày hơn một chút! Rốt cuộc, nàng không thể kiểm soát được chuyện đã xảy ra sau khi mình ngủ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.