Lão Cố xốc tấm vải trắng lên, nhìn Đan Quế vô hồn, sau đó lưng đeo hòm thuốc vào chính viện.
Trầm Quân Như đau bụng không chịu nổi, đau đến mức lăn lộn trên giường, Diệp Huy bình tĩnh bồi ở một bên.
Nhìn thấy lão Cố, Trầm Quân Như vươn tay run rẩy: "Làm phiền đại phu khám và chữa bệnh cho ta. Buổi sáng ta chỉ uống một chén cháo, liền đau bụng không chịu được." Nói xong, sai nha hoàn mang lên chén cháo buổi sáng: "Đây là cháo buổi sáng chưa ăn hết, đại phu có thể kiểm tra một chút."
Lão Cố đương nhiên biết trong cháo này có gì, giả vờ dùng ngân châm thử độc: "Ngân châm không biến thành màu đen, trong cháo này cũng không có độc. Ta bắt mạch cho phu nhân trước, xem có phát hiện gì không."
Mạch tượng Trầm Quân Như kỳ thật rất bình thường, đau bụng cũng chỉ là một lần ăn miếng trả miếng của Diệp Mạch.
Lão Cố thu tay, lẳng lặng lau tay.
Sắc mặt Trầm Quân Như khẽ biến, cắn môi khuất nhục. Hành vi cử chỉ của đại phu này, tựa như nàng là thứ gì dơ bẩn vậy.
"Buổi sáng Phu nhân ăn phải đồ ăn cực lạnh, trong cháo này bị thêm một dược liệu."
Diệp Huy nhíu mày truy vấn: "Vậy nên làm thế nào để giảm bớt đau đớn?"
"Không cần giảm bớt."
"Không cần giảm bớt?" Trầm Quân Như khiếp sợ, giọng khàn khàn: "Đã đau đến lăn lộn, cứ mặc kệ tiếp tục đau như vậy sao? Đại phu, phủ y (đại phu làm việc trong phủ) không ở trong phủ, còn mời ngươi kê đơn cho ta, giảm bớt đau đớn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-phu-quan-om-yeu/248723/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.