Thím Lưu thấy vẻ mặt cậu không đúng lắm, bỗng nhiên có chút chột dạ: "Làm sao vậy? Thứ kia... thứ kia quan trọng lắm à?"
Ngạn Hi đau khổ che mắt gật đầu.
Cậu tủi thân nhưng cậu không thể nói!
Thím Lưu bắt đầu hoảng hốt: "Có phải rất quý không, thím... thím không biết chuyện, xe chở rác kia cũng đi rồi, có lẽ bây giờ đã chôn xuống hố... Cậu nói cho thím bao nhiêu để thím bồi thường."
"Không cần, đây không phải là thứ bỏ tiền là mua được, thím cũng đừng suy nghĩ nhiều, không có việc gì đâu." Ngạn Hi cần được bình tĩnh. Cậu suy sụp bước vào phòng, bò lên giường nằm xuống.
Sau đó chuẩn bị tâm lý cho quá trình sản xuất giống nòi lần hai.
Cũng may bác sĩ đưa dư ống nghiệm, ăn cơm tối xong, Ngạn Hi cầm ống nghiệm đặt lên giường, một người một vật đối diện tĩnh tọa hồi lâu. Ngạn Hi trải qua quá trình đấu tranh tư tưởng dài dằng dặc, có chút muốn đi vệ sinh.
Giờ này Thiệu Sanh Tinh đã ngủ, phòng Thiệu Chí Thần có phòng tắm riêng, hơn nữa tên này có thói ở sạch, càng không có chuyện sẽ đến nhà vệ sinh chung ở tầng hai.
Ngạn Hi không hề nghĩ ngợi đẩy cửa ra, sau đó đối mặt với Thiệu Chí Thần đang mò mẫn tắm rửa.
"Cái đền đệt!" Ngạn Hi tức giận mắng một câu, lập tức xoay người che mắt lại, "Sao anh không bật đèn bên trong?! Anh bị điên à?"
Cậu đã thấy gì... Cơ ngực, cơ bụng, còn cả cái đó! Giời ạ! Mù luôn rồi này!
Thiệu Chí Thần cũng hơi sững sờ, thấy Ngạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-ong-cha-co-phong-cach-thoi-trang-smart-cua-tra-cong/1012527/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.