Chương trước
Chương sau
Dựa vào những lời đại phu dặn dò, Bảo Ninh nằm trên giường ba ngày, ngoại trừ đến nhà xí, chân nàng hầu như không dẫm trên mặt đất.

Ngày ngày Bùi Nguyên ở nhà chăm sóc nàng, nhưng dù sao gánh trách nhiệm trên vai, một số chuyện hắn nhất định phải tự mình giải quyết không thể giao cho người ngoài. Để cho tiện, Bùi Nguyên dứt khoát chuyển vài thứ từ thư phòng đến nhà chính, dựng bình phong ở giữa với Bảo Ninh, đợi khi Bảo Ninh ngủ, hắn nắm bắt thời gian xử lý công vụ. Khi Bảo Ninh tỉnh dậy, Bùi Nguyên hầu như làm bạn với nàng, thay y phục hay đút cơm cho nàng chưa từng qua tay người khác.

Lưu ma ma cảm động không thôi, vụng trộm nói với Bảo Ninh, thế gian này khó có được nam nhân tận tụy đến vậy, huống chi còn có tướng mạo anh tuấn, có gia nghiệp như thế, nàng thật sự có phúc lớn.

Lúc mới đầu Bảo Ninh cũng cảm thấy như vậy. Cho đến khi cảm thấy Bùi Nguyên hình như biến thành người khác, cả ngày nói nhảm hết bài này đến bài khác với nàng, nàng cũng cố gắng thông cảm, biết hắn không dễ dàng chút nào.

Nhưng thời gian lâu dài, nàng cảm thấy hơi phiền, thậm chí vừa nghe tiếng rèm cửa vang lên lập tức biết Bùi Nguyên đi vào, nàng nổi nóng muốn đuổi hắn ra ngoài.

Một đêm nọ, Bùi Nguyên tạm thời bị Ngụy Mông gọi ra ngoài, nói có chuyện quan trọng cần bàn bạc, Bảo Ninh ngồi cạnh bếp lò cắn hạt dưa.

Lúc gần đi đến cửa hắn có căn dặn: “Nàng chỉ được ăn những thứ hạ nhân đưa cho, không ăn thì thôi, không cho phép tìm người làm đồ ăn, muốn cũng không có ai dám nấu cho nàng.”

Vốn dĩ Bảo Ninh đã không vui, nghe hắn nói như vậy càng thêm buồn rầu: “Chàng đừng quá phận! Dù sao chỉ là mấy hạt dưa thôi mà, cũng không phải vàng bạc đắt đỏ gì, còn phải khắt khe như vậy sao? Mỗi ngày ta chỉ ăn một trăm năm mươi hạt, chỉ có hai nắm vỏ, một khắc đồng hồ đã ăn xong, còn chưa biết nó có vị gì. Ta muốn ăn cái này chàng không cho, nói ăn cái kia chàng cũng không cho, cả ngày bắt ta uống canh gà, uống thuốc bổ, bây giờ trong miệng ta toàn mùi vị gà! Một con gà thôi mà, có phải thịt của phượng hoàng đâu, bồi bổ cơ thể được bao nhiêu kia chưa, thân thể của ta đã tốt hơn, còn ăn mấy thứ kia nữa, chàng muốn ta cường tráng như trâu sao?”

Tay Bùi Nguyên cầm áo khoác dừng giữa không trung, sững sờ nhìn nàng nổi giận.

Bảo Ninh càng nói càng tức giận, chợt đứng lên, không thèm ăn nắm hạt dưa còn lại nữa, ném hết vào bếp lò, quay ngời đi lên giường nằm: “Đánh cũng đánh không lại, ồn ào cũng ồn ào quá, đi ra cửa nhanh lên, ta không muốn nhìn chàng! Đừng quay về nữa!”

Sắc mặt Bùi Nguyên lộ vẻ bi thương hiếm thấy, hắn đứng tại chỗ rất lâu, treo y phục lên móc, bước đến bên cạnh Bảo Ninh, nhẹ giọng dỗ dành: “Vật kia ăn nhiều sẽ nóng trong người, ăn ít một chút mới tốt cho nàng…”

Bảo Ninh quay người nhìn hắn, hừ một tiếng nói: “Cái gì tốt với ta! Chàng vì ta hay vì hài tử trong bụng ta, trong lòng chàng hiểu rõ nhất.”

“Sao có thể nói như vậy.” Bùi Nguyên nhíu mày, “Không có nàng làm sao có hài tử, nàng ở trong lòng ta lớn đến nhường nào, nàng còn không biết hay sao? Tình huống bây giờ đặc biệt, nếu không chú ý từ bây giờ, sau này sinh chuyện không có cách nào cứu chữa, đúng không?”

Bùi Nguyên đè vai Bảo Ninh sang, muốn đối mặt với nàng, Bảo Ninh giãy dụa hai lần, Bùi Nguyên đành từ bỏ.

Hắn thở dài, im lặng ngồi bên cạnh Bảo Ninh, muốn nói gì đó nhưng nghĩ tới nàng đang kháng cự, từ đầu đến cuối không tìm được lời nào để nói

Qua một hồi lâu mới nói: “Ninh Ninh, nàng có đoán được không, ta nên buồn như thế nào đây.”

Mí mắt Bảo Ninh run lên, đáy lòng trào khơi dậy cảm xúc khó chịu, rất muốn quay người nhìn sắc mặt Bùi Nguyên.

Nhưng vừa nghĩ tới bộ dạng bất thường của hắn trong mấy ngày này, nàng khẽ cắn môi, vẫn nên nhịn lại. Sau này sẽ dỗ sau!

“Nàng ngủ trước đi.” Bùi Nguyên đắp chăn cho nàng, miễn cưỡng cười nói, “Ta ra ngoài một hồi, hôm nay sẽ về muộn một chút.”

Bảo Ninh từ từ nhắm hai mắt, lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, tiếng đóng cửa vang lên, chờ một lát sau, thấy chắc hẳn Bùi Nguyên không quay lại, Bảo Ninh huýt sáo một tiếng rồi ngồi dậy.

Nàng khoác áo ngoài, chạy chậm đi mở cửa sổ, kêu “chiêm chiếp” hai tiếng. Viên Tử canh giữa cửa sân, nghe ám hiệu vội vàng nhìn bóng lưng Bùi Nguyên đã ra ngoài, quay đầu nắm tay thủ thế với Bảo Ninh, lớn tiếng nói: “Được ăn cơm rồi!”

Nghe tiếng, cửa phòng bếp nhỏ chợt mở ra, sáu bảy tiểu nha hoàn nối đuôi nhau, trên tay cầm nhiều loại thức ăn, do Lưu ma ma chỉ huy, nhanh chóng yên lặng đặt đồ ăn lên mặt bàn.

A Hoàng và Cát Tường cũng nhảy tót vào phòng, bị Bảo Ninh ôm vào ngực.

Bảo Ninh sờ hai cái đầu to, khàn giọng nói: “Ta nhớ chúng mày đến chết rồi… Bùi Nguyên quá phận, đến chó cũng không cho ta ôm, hắn nói người chúng mày bẩn. Sao lại bẩn chứ, mỗi ngày tắm một lần, còn sạch sẽ hơn hắn nhiều.”

Cát Tường vô cùng không cam lòng sủa hai tiếng, Bảo Ninh vội che miệng nói lại: “Nói nhỏ thôi, đừng gọi hắn trở về.”

Viên Tử cũng chui vào cửa, móc một thanh kẹo trong túi ra đưa cho nàng, vừa nói: “Di di, con để đây cho người, nếu người thèm thì ăn.

Hắn vừa nói, lại lấy ra hai thứ giống hạt đậu nành nhỏ, đặt vào tay Bảo Ninh: “Di di, con tự tay làm cái này, có thể nhét vào lỗ tai, con thử qua rồi, rất hữu dụng, nhét vào thanh âm bên ngoài sẽ thu nhỏ hơn á! Nếu thúc thúc còn làm phiền người, người vụng trộm nhét nó vào.”

Bảo Ninh ôm hắn một chút, cảm động nói: “Cám ơn Viên Tử.”

Lưu ma ma đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, vội vàng nói: “Vương phi, người ăn nhanh lên. Trần Già ở bên ngoài canh trừng, mấy lần hắn diễn kịch đều bị Vương gia nhìn thấu. Người muốn ăn gì thì ăn nhiều một chút, trước kia Vương gia về phải thu dọn xong xuôi, còn phải đốt hương khử mùi.”

Bảo Ninh vội vàng kéo Viên Tử ngồi cạnh bàn, Lưu ma ma giúp mở từng hộp cơm ra, thức ăn bên trong rất phong phú, giò tương, thịt kho tàu, cá chua ngọt, thịt viên, còn cái đùi gà quay rất mập.

Bảo Ninh nhìn cái đùi gà kia, vô thức ọe một tiếng, khoát tay nói: “Mau mang xuống, mau mang xuống.”

Lưu ma ma nói: “Đây không phải gà hầm thuốc bắc, mà là gà quay, chỉ ướp muối và một ít dầu, hương vị rất ngon.’

“Vậy cũng không được, mấy ngày nay ta ăn đủ loại gà, vừa nhìn thấy thứ này đã buồn nôn.” Bảo Ninh cực kì kháng cự, Lưu ma ma bất lực, mau cho người mang xuống.

Bảo Ninh thở phào một hơi, gắp miếng thịt như hiến dâng vật quý cho Viên Tử: “Ăn nhanh đi, rất ngon đấy.”

Viên Tử nhìn miếng thịt trong chén, vô vùng đau lòng.

Hắn cảm thấy bây giờ di di quá đáng thương, những món ăn bình dị như này thúc thúc cũng không cho nàng ăn, ăn một miếng thịt kho tàu như nhặt được bảo bối. Nghe Lưu ma ma nói, bây giờ mỗi ngày di di chỉ ăn vài hạt muối, nếu hương vị không đủ sẽ thả rau thơm vào, bởi vì đại phu nói không được cho nàng ăn nhiều đồ mặn, cũng không được ăn đồ nhiều dầu mỡ, ngọt cũng phải kiêng, cay càng không thể động đến.

Lưu ma ma nói ngày hôm đó thúc thúc bị hù dọa, đại phu kia nói di di có thể sinh non, nhất định phải chú ý cẩn thận, thúc thúc như trở nên mê muội.

Hôm nay hắn mới gọi được thành ngữ, gọi là “uốn cong thành thẳng”, gần giống ý tứ này.

Bảo Ninh hài lòng ăn nước thịt trộn với cơm, cảm thấy linh hồn mình như sống lại.

Thật sự quá thơm!

***

Bùi Nguyên cảm thấy có gì đó không đúng.

Hầu như Ngụy Mông không thương lượng chuyện gì quan trọng, hắn kéo Bùi Nguyên ngồi xuống ghế, trên bàn bày một bầu rượu và đĩa chân gà, nói chuyện tình gió trăng thời còn trẻ suốt một tiếng đồng hồ. Nói cái gì mà những năm kia hắn ghé qua thanh lâu chơi gặp một tuyệt sắc thanh quan, yêu mị hoa khôi, còn bán thân xác mình để lấy tiền mai táng cha. Hắn còn giảng từ chuyện trà lâu đến người viết tiểu thuyết truyền kì cố sự, nói đến chỗ vui nhất, dõng dạc đọc thuộc bài « Quan thương hải» do nữ anh hùng tên Tào thị sở tác.

Bùi Nguyên vốn đang phiền muộn bởi vì Bảo Ninh không hiểu chuyện, nghe Ngụy Mông nói nhăng nói cuội, cũng không nghĩ nhiều, chỉ đắm chìm trong suy nghĩ riêng của mình.

Về sau càng phát hiện gì đó không hợp lẽ thường.

Ngụy Mông đọc xong, thật phấn khích chờ Bùi Nguyên tán dương.

Bùi Nguyên yên lặng nhìn hắn, hỏi: “Ngươi bị bệnh gì à?”

Ngụy Mông sửng sốt: “Ta…”

Bùi Nguyên hỏi: “Ngươi cảm thấy tâm tình ta không tệ, rất vui vẻ, thích ở chỗ này nghe ngươi thả rắm thật sao?”

Hai mắt Ngụy Mông mở to.

Thực ra hắn đã lâu chưa gặp Bùi Nguyên, bởi vì Bảo Ninh có thai, Bùi Nguyên không ra khỏi cửa, những việc tuần tra kia đều giao cho hắn, sáng nay hắn mới trở lại huyện Phong. Nghe hạ nhân trong phủ nói, Vương gia giống như thay đổi tính khí, ôn lương hiền lành, mến khách nhân.

Đây không phải hiền lành trong truyền thuyết sao?

Bùi Nguyên đặt ly rượu xuống, khinh miệt liếc nhìn hắn, mắng: “Đồ đần.”

Nói xong, Bùi Nguyên đứng lên muốn đi ra ngoài.

Trán Ngụy Mông ấm tấm mồ hôi, nhớ tới lời Bảo Ninh nhắc nhở, mặc dù không muốn tiếp xúc với Bùi Nguyên nhưng vẫn muốn ngăn cản hắn, đứng lên nói: “Tiểu tướng quân, ngươi dừng bước!”

“Ta dừng cái rắm.” Bùi Nguyên rủ mắt xuống buộc áo choàng, lạnh nhạt nói: “Ta không rảnh ở đây nhìn ngươi thoải mái giả điên, nếu ngươi buồn chán như thế, có thể ra cửa thành đứng gác, hoặc lên núi Tề Liên tuần sát. Núi Tề Liên là địa giới của Túc Duy, ta không tiện trực tiếp xuất binh, nhưng phải lục soát dãy núi đó, nạn trộm cướp nhất định phải trừ khử. Nếu ngươi không có việc gì, không bằng lên đó giải quyết việc này, thương lượng với Túc Duy, nếu hắn không đồng ý, ngươi lập tức cho hắn hai bàn tay, nói cho hắn biết, khi đấy ngươi chinh phục mỹ nhân yêu cơ thế nào, nếu hắn không sợ, thì ngươi đọc một bài thơ cho hắn, ngươi đọc bảy câu thì sai mười chữ, hắn nhất định nể sợ.”

Ngụy Mông hỏi: “Vì sao hắn sợ ta như vậy!”

Bùi Nguyên hỏi lại: “Có ai không sợ thanh dao nằm trong tay kẻ đần?”

Một lần nữa Ngụy Mông sửng sốt. Hắn nhìn Bùi Nguyên đã khoác áo xong, đẩy cửa muốn đi, nhanh chóng liếc qua đồng hồ cát, còn chưa tới thời gian, bên Bảo Ninh chắc chưa thu dọn xong. Lòng bàn tay Ngụy Mông đổ mồ hôi lạnh, vội vã nhảy qua bàn túm áo Bùi Nguyên, bị Bùi Nguyên đẩy ra, lạnh giọng hỏi: “Ngươi đang trì hoãn thời gian?”

Lúc này Ngụy Mông lắc đầu: “Sao có thể.”

Bùi Nguyên nói: “Nếu ta tin ngươi, ta khác gì đầu heo?”

Ngụy Mông không thể tin nhìn. Hắn cảm thấy, Bùi Nguyên tích tụ tủi nhục hơn nửa tháng không có chỗ phát tiết, đêm nay sẵn sàng nhường cho hắn.

Bùi Nguyên không để ý hắn ta, sải bước ra ngoài, trực tiếp về viện tử của mình.

Hắn ngược lại muốn xem xem, đến cùng Bảo Ninh bí mật làm gì!

Trần Già canh giữ ở cửa, từ xa trông thấy hình bóng Bùi Nguyên, kinh ngạc thấy hắn về quá sớm, cuống quít phát ra ám hiệu muốn nhắc nhở Lưu ma ma và Bảo Ninh.

Bảo Ninh vội vàng gặm chân heo, Lưu ma ma đứng bên cạnh khẩn trương nhìn nàng, dặn dò: “Chậm một chút, chậm một chút, không có ai giành với người đâu.”

Mắt thấy Bùi Nguyên đến ngày càng gần. Trần Già không có cách nào lên tiếng nữa, chỉ có thể đứng lên, hắn muốn kéo dài thời gian, tiên lên một bước ngăn cản Bùi Nguyên, khó chịu nói: “Vương gia, hôm nay nô tài nghe được một chuyện rất buồn cười, ngài muốn nghe không.”

Như dự liệu: “Cút”

Bùi Nguyên lách qua tay chân luống cuống của Trần Già, sải vài bước đến cửa phòng, “bịch” một tiếng đẩy ra.

Nghe thấy tiếng Bảo Ninh đang vui vẻ nói: “Ma ma, cái chân giò này hầm rất thơm đấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.