Giấy viết thư này còn có tuổi đời lớn hơn Bảo Ninh, nàng lấy ở đâu?
Bùi Nguyên muốn đặt lại chỗ cũ. Hắn không hoài nghi Bảo Ninh vụng trộm làm gì đó sau lưng hắn, có lẽ đây chỉ là một vài lời bình trong sách cổ, hay nàng nhặt được ở đâu đó, cảm thấy cũng thú vị nên mang về. Hơn nữa, đây là đồ đạc của nàng, nếu như hắn tùy tiện động, đến lúc bị Bảo Ninh phát hiện, chắc hẳn nàng sẽ nổi nóng.
Bùi Nguyên chuẩn bị nhét tờ giấy kia vào lại tay áo nàng, nhưng ham muốn nhìn trộm cứ ngo ngoe khuyến khích hắn. Hay là nhìn một chút?
Do dự trong chốc lát, Bùi Nguyên thẳng thắn mở tờ giấy ra, đi đến cạnh ngọn đèn, trải thẳng nhìn.
Trong lòng hắn nghĩ đến, cùng lắm chút nữa đến thư phòng cầm vài phong thư về, cho Bảo Ninh tùy tiện đọc qua, hai người có qua có lại, xem như công bằng phải không?
Đến cùng nàng viết cái gì?
Bùi Nguyên mang ý cười đọc hàng chữ thứ nhất, chợt cứng người.
Hắn nhận ra đây là bút tích của mẫu thân hắn, viết —— Minh Sơn thân mến.
Trong đầu “bộp” một tiếng, giống như dây cung bị kéo đứt, mí mắt Bùi Nguyên giật giật, suy nghĩ bỗng nhiên trở lại một năm trước, cái đêm hắn đoạn tuyệt với Khâu Minh Sơn. Nguyên nhân hai người biệt ly rất tư mật, kể cả Ngụy Mông, Bùi Nguyên cũng chỉ nói úp mở cho qua, bởi vì hắn không nói lên lời!
Hắn sao có thể nói cho người khác, rằng Khâu tướng quân mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1966917/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.