Bảo Ninh trông thấy, khi quay về sắc mặt Bùi Nguyên có vẻ phấn chấn hơn lúc đi một chút.
Mặc dù không hiện lên mặt, nhưng lông mày không thả lỏng, gác chân ngồi cạnh bàn uống trà, thi thoàng còn rung chân mấy cái.
Bảo Ninh hỏi: “Chàng gặp chuyện gì vui à?”
“Không có gì.” Bùi Nguyên đặt chân xuống đất, đổi thành dáng vẻ nghiêm chỉnh, nghiêm mặt nhìn nàng nói, “Chỉ cần nhìn thấy nàng ta đã vui vẻ.”
Bảo Ninh vừa rửa mặt xong, đạp rơi giày rồi bò lên giường, tựa vào một góc khuất “hừ” mũi một tiếng: “Thật đáng ghét, ta không tin.”
“Sao vậy?” Bùi Nguyên nhận thấy nàng có gì đó không ổn, sắc mặt mệt mỏi, khác hẳn lúc vắn vừa đi.
Hắn đi đến ngồi bên cạnh Bảo Ninh, cẩn thận đánh giá sắc mặt nàng: “Thân thể không thoải mái sao?”
Bảo Ninh nhỏ giọng nói: “Ta tới kỳ kinh nguyệt.”
Bùi Nguyên lập tức hiểu được. Ái ngại xoa nắn gương mặt nàng, vô thức nhìn ra ngoài: “Nấu nước đường đỏ chưa? Ta đi xem một chút, mang tới cho nàng.”
“Ta rất khoẻ, không khó chịu.” Bảo Ninh giữ chặt tay áo hắn, mi tâm nhíu lên, dáng vẻ cứ như muốn nói lại thôi.”
“Có chuyện gì vậy?” Bùi Nguyên nghĩ mãi không rõ nguyên nhân, hắn ôm Bảo Ninh vào lồng ngực, tay mò xuống bụng nhỏ của nàng, cười hỏi, “Muốn nghe ta hát không? Tuỳ ý chọn một bài, ta hát cho nàng.”
Hôm nay hắn vô cùng ôn nhu, bờ môi dán lên trán Bảo Ninh, ôm nàng lay động như dỗ dành đứa trẻ: “Sao không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1966889/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.