Bảo Ninh chợp mắt nghỉ trưa một lúc, chưa đến nửa canh giờ đã tỉnh, nàng trở mình, nhe thấy chỗ cửa chính có tiếng nói nhỏ.
Bảo Ninh cho rằng mình nghe lầm, cẩn thận xác định lại, thật sự là có. Nàng ngồi dậy choàng khăn lên vai, cất giọng gọi Bùi Nguyên: “A Nguyên, chàng ở trong phòng không? Chuyện gì xảy ra vậy, nhình như trong phòng chúng ta có chuột, chàng đến nhà kho lấy bẫy chuột tới đây!”
Ngụy Mông xấu hổ đứng ở cửa ra vào: “Không phải chuột, là tại hạ!”
“Ngụy tướng quân?” Bảo Ninh nghi hoặc, nàng sửa sang quần áo rồi ra khỏi nội thất, phát hiện Ngụy Mông đứng ở ngay cửa chính, trên lưng cõng rễ củi to. Bùi Nguyên dù bận vẫn ung dung khoanh tay nhìn, A Miên nghiêng miệng nhai cỏ, hai con chó cũng nhìn hắn chằm chằm. Bảo Ninh càng nghi ngờ hơn.
Nàng đánh giá trang phục của Ngụy Mông, đột nhiên thông suốt, chợt nhớ tới một câu “Chịu đòn thỉnh tội”.
Không lẽ hắn đến xin lỗi vì buổi sáng đã thất ngôn? Bảo Ninh dở khóc dở cười, mở miệng định nói gì đó, bị tiếng nói như sấm vang của Ngụy Mông đánh gãy: “Ai da! Nhìn con dê này mà xem, sao nó tuấn tú đến thế! Nhìn nó không dính bụi trần, không giống dê ở phàm thế, ngược lại giống dê tiên, vị tiên tử nào mới nuôi được con dê không tầm thường này! A! Còn có con chó này, nhìn lông nó màu hoàng kim, tựa như con sư tử dũng mãnh, khí chất lỗi lạc, nó như tướng soái thống lĩnh mấy vạn quân, khiến tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1966853/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.