Lo sợ Tô Minh Dứu một mình ở trang viên gây chuyên, sắc trời gần chạng vạng tối, mưa đã tạnh, Bùi Nguyên và Bảo Ninh lên đường về Lật Hồ.
Lúc về đến nhà vừa tới giờ Hợi, mặt trăng nghiêng mình núp sau mây.
Tô Minh Dứu đã thu dọn xong đồ đạc, sầu khổ ngồi trong phòng chờ đợi, thỉnh thoảng liếc mắt ra ngoài ngóng trông Triệu Tiền nhanh chóng quay về. Cả ngày nàng chưa cơm nước gì, sắc mặt vàng tiều tụy, cầm cây kéo trên tay, miệng lải nhải như bị trúng tà. Nha hoàn hầu hạ của nàng ta là Hỉ Nhi không dám bước vào trong, chạy ra ngoài cửa trốn tránh.
Ngay khi Bảo Ninh vừa bước vào viện tử, Hỉ Nhi như tìm thấy cứu tinh của mình, chạy vội đến: “Phu nhân, thần sợ Tô phu nhân điên rồi! Người cầm cây kéo lúc ẩn lúc hiện trong phòng, không biết muốn đuổi giết ai! Buổi trưa Lưu ma ma mời đại phu đến thăm khám, kết quả bị người đánh đuổi, phu nhân, chúng ta phải làm sao bây giờ!”
Bùi Nguyên từ đằng sau đi tới, mắt nhìn qua Tô Minh Dứu sau giấy dán cửa sổ, hỏi: “Nàng ta bắt đầu như thế này từ khi nào?”
“Không rõ lắm… Đại khái là buổi trưa.” Hỉ Nhi nhớ lại, “Tiền Nhân đột nhiên mất tích. Tô phu nhân cùng thần đi tìm, nhưng lật khắp trang viên cũng không thấy, người đột nhiên ngã trên nền đất khóc, sau đó quay về phòng ngủ. Buổi trưa sau khi đứng lên, cả người đờ đẫn, miệng lải nhải đồ vật gì đó, còn cầm một cây kéo trên tay, một hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1966849/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.