Chương trước
Chương sau
Lo sợ Tô Minh Dứu một mình ở trang viên gây chuyên, sắc trời gần chạng vạng tối, mưa đã tạnh, Bùi Nguyên và Bảo Ninh lên đường về Lật Hồ.

Lúc về đến nhà vừa tới giờ Hợi, mặt trăng nghiêng mình núp sau mây.

Tô Minh Dứu đã thu dọn xong đồ đạc, sầu khổ ngồi trong phòng chờ đợi, thỉnh thoảng liếc mắt ra ngoài ngóng trông Triệu Tiền nhanh chóng quay về. Cả ngày nàng chưa cơm nước gì, sắc mặt vàng tiều tụy, cầm cây kéo trên tay, miệng lải nhải như bị trúng tà. Nha hoàn hầu hạ của nàng ta là Hỉ Nhi không dám bước vào trong, chạy ra ngoài cửa trốn tránh.

Ngay khi Bảo Ninh vừa bước vào viện tử, Hỉ Nhi như tìm thấy cứu tinh của mình, chạy vội đến: “Phu nhân, thần sợ Tô phu nhân điên rồi! Người cầm cây kéo lúc ẩn lúc hiện trong phòng, không biết muốn đuổi giết ai! Buổi trưa Lưu ma ma mời đại phu đến thăm khám, kết quả bị người đánh đuổi, phu nhân, chúng ta phải làm sao bây giờ!”

Bùi Nguyên từ đằng sau đi tới, mắt nhìn qua Tô Minh Dứu sau giấy dán cửa sổ, hỏi: “Nàng ta bắt đầu như thế này từ khi nào?”

“Không rõ lắm… Đại khái là buổi trưa.” Hỉ Nhi nhớ lại, “Tiền Nhân đột nhiên mất tích. Tô phu nhân cùng thần đi tìm, nhưng lật khắp trang viên cũng không thấy, người đột nhiên ngã trên nền đất khóc, sau đó quay về phòng ngủ. Buổi trưa sau khi đứng lên, cả người đờ đẫn, miệng lải nhải đồ vật gì đó, còn cầm một cây kéo trên tay, một hồi nói muốn cắt tiểu nhân, một hồi lại nói muốn cắt tơ tình. Nếu ai dám bước vào nàng ta cầm kéo đuổi tới, khóc rống lên, muốn cắt cổ người nọ.”

Hỉ Nhi vừa lau nước mắt vừa vạch cổ áo xuống cho Bảo Ninh nhìn, một vết thương dài đã kết vảy: “Thần cũng bị người cắt!”

Bùi Nguyên cau mày nói: “Hai người đứng ngoài đây, ta vào xem.”

Bảo Ninh lo lắng nói: “Chàng cẩn thận một chút, đừng để nàng ta làm chàng bị thương.”

“Nàng ta có khả năng đó?” Bùi Nguyên rút thanh đoản đao từ tay áo, xoay một vòng trong tay: “Từ cái khắc nàng ta quay lưng phản bội, nàng ta đã không phải đại tẩu của ta, không bằng người xa lạ. Xét trên cảm tình ngày xưa, ta muốn giữ mạng cho nàng ta, nhưng nàng ta không biết tốt xấu, ta đành tiễn một đoạn.”

Nói xong, Bùi Nguyên nhanh chân bước đến trước cửa phòng, đến gõ cửa cũng không muốn, một cước đá văng.

Tô Minh Dứu bị dọa đến khẽ run rẩy, trong tay nàng ta vẫn cầm cây kéo lớn, cảnh giác nhìn ra cửa, thấy sắc mặt bất thiện của Bùi Nguyên, nàng ta quát to một tiếng: “Ngươi là ai!”

“Muốn giả điên với lão tử.” Bùi Nguyên từ từ đi sang chỗ nàng, đá văng cái ghế cản đường, “Cho rằng giả ngu hữu dụng? Muốn ta giết ngươi hay ngươi giết ta, tốt nhất ý tức một chút, bỏ cây kéo kia xuống, thành thật khai rõ cho ta, không chừng ta nể tình đứa bé trong bụng ngươi, tha cho ngươi một mạng.”

Nghe hắn nói, Tô Minh Dứu vô thức sờ lên bụng mình, bờ môi lúng túng, một câu cũng không nói lên lời.

“Ta vội quay về vì sợ ngươi bỏ trốn, kết quả ngược lại, ngươi còn ngoan ngoãn ở đây chờ.” Bùi Nguyên chỉ vị trí huyệt thái dương, “Đầu óc ngươi có vấn đề à? Muốn nói chuyện tình yêu với tiểu bạch kiểm giả danh nữ nhân, không bằng ngươi nói chuyện yêu đương với con lợn? Ta không biết vì sao ngươi được tuyển làm Thái tử phi, không thể trách Tô thượng thư không cho ngươi bước vào nhà, hắn vẫn quá nhân từ, nếu ta là cha ngươi, ta lập tức nhốt ngươi vào chuồng heo, dù sao ngươi thích heo nhất, vậy thì làm bạn với bầy heo.”

Tô Minh Dứu run rẩy nghe lời hắn nói, chợt thét lên: “Ngươi đừng làm càn, ta là đại tẩu của ngươi!”

Bùi Nguyên nâng nửa mí mắt lên nhìn, cười như không, nói: “Ồ, nhớ rồi?”

“Ngươi đã biết? Ngươi đã biết…” Tô Minh Dứu dựa vào góc tường, nàng ta cúi đầu nắm lấy tóc mình như bị phát điên, lại ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng, “Hắn ở đâu?”

“Triệu Tiền sao? Hắn ở Thanh La phường kiếm tiền giúp ta, ta thấy tư sắc của hắn rất tốt, chuẩn bị nâng hắn làm nam hoa khôi.” Bùi Nguyên vuốt thanh đoản đao trong tay, cười hỏi: “Ngươi thích hắn như vậy, muốn đi cùng hắn không?”

Tô Minh Dứu không nuốt trôi nụm nước bọt, hỏi: “Hắn nói tất cả cho ngươi? Hắn phản bội ta?”

“Đây không phải lần đầu hắn phản bội ngươi.” Bùi Nguyên nói: “Ngày Đại ca ta thất thế, vì sao Triệu Tiền biến thành thị vệ của Bùi Tiêu? Bùi Tiêu là kẻ thiện tâm sao, không lẽ Bùi Tiêu đang lượm ve chai, muốn thu nhận quân địch không có bản lĩnh gì làm tiểu thị vệ? Do Triệu tiền bán ngươi đi, hắn coi phong tình trở thành bản lĩnh của mình. Ngươi không biết?”

Ánh mắt Tô Minh Dứu không thể tin, ngón tay cầm cây kéo trắng bệch, chợt ném nó xuống đất, đầu đụng mạnh vào vách tường rồi gào khóc.

Bùi Nguyên lạnh nhạt nhìn nàng ta. Bảo Ninh ở bên ngoài bị tiếng vang làm giật mình, vội vàng xông vào, bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người.

Bùi Nguyên nói: “Tự nàng ta đụng chết mình, tránh cho tay ta dính máu, coi như ta đang tích đức.”

Bảo Ninh không đành lòng nhìn, nghiêng đầu sang chỗ khác.

Một lúc sau, rốt cục Tô Minh Dứu cũng dừng động tác, chậm rãi thở dài một hơi: “Ta biết mình đã nhìn sai người, ta không nên biết thành kẻ vong ân bội nghĩa, những chuyện ta từng làm ta đều nhận. Nhưng mà, ta không cho rằng mình làm sai! Ta chỉ muốn theo đuổi thứ ta muốn, nữ nhân nào cũng ngóng trông hạnh phúc, ta không chiếm được thứ đó từ trượng phu, còn không được lấy từ nam nhân khác sao!”

Bảo Ninh nói: “Ngươi có thể lấy nó đi.”

“Nói đúng.”Bùi Nguyên khinh miệt nhìn Tô Minh Dứu: “Nếu ngươi chịu hòa ly, ta coi trọng gọi ngươi là hán tử. Nhưng ngươi không nỡ rời bỏ vinh hoa phú quý của Thái tử phi, làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, ngươi không biết xấu hổ còn nói hạnh phúc gì đó với ta, ngươi có xứng không.”

Tô Minh Dứu không trả lời được, mơ màng nhìn hai người.

Bùi Nguyên nói: “Ngươi vẫn là thê tử của Đại ca ta, ta giết ngươi, sợ khi nào hiền huynh trở về sẽ trách ta. Như vậy đi, trên đỉnh núi Nhạn Đãng Sơn có cô tự tên Đại Giác, ngươi cắt tóc lên đó đóng cửa làm ni cô, tu dưỡng lại tâm tính, trước ngày Đại ca ta quay về không được bước ra khỏi cửa. Tốt nhất mỗi ngày niệm kinh tụng phật chờ hiền huynh trở về, nếu không, ngươi chết già trên đỉnh núi đi.”

Tô Minh Dứu phản ứng kịch liệt, nàng ta muốn nhào tới kéo tay áo Bùi Nguyên: “Không được, ngươi không thể đối xử với ta như vậy, vì sao ta phải cắt tóc…”

Bùi Nguyên ném thanh đoản đao trước chân nàng ta, chỉ cần nửa tấc nữa đã xuyên qua mu bàn chân, toàn thân Tô Minh Dứu run lên, dừng lại.

Bùi Nguyên đưa Bảo Ninh rời đi, gọi Trần Già đến, ra lệnh: “Ngươi trông coi nàng ta, chờ ngày mai trời sáng, tìm người áp giải lên núi.

***

Cả đường về tiểu viên tử của hai người, Bùi Nguyên trầm mặc không nói, vầng trăng soi sáng trên đỉnh đầu, Bảo Ninh kéo tay hắn đi trên bóng cây mộc hương ven đường.

Bùi Nguyên đột nhiên hỏi: “Ai rồi cũng phản bội sao?”

Bảo Ninh không hiểu, ngửa đầu hỏi: “Cái gì?”

Bùi Nguyên nói: “Vì sao người ta luôn phải bội nhau, Triệu Tiền phản bội Tô Minh Dứu, Tô Minh Dứu phản bội ta, Triệu Tiền đơn giản phản bội Bùi Tiêu, Bùi Tiêu và Giả Linh phản bội phụ hoàng, Khâu Minh Sơn cũng đang phản bội phụ hoàng. Kỳ thật ta cũng đang phản bội, chí ít ta muốn giết Bùi Tiêu, cùng Khâu Minh Sơn làm bạn, đây đối với phụ hoàng cũng là một loại phản bội. Còn mẫu phi của ta…” Nói đến đây, Bùi Nguyên dừng lại.

Hắn không biết nên mở miệng như nào.

Bùi Nguyên biết, mẫu phi của hắn có lẽ cũng không trung trinh với phụ hoàng, nhưng hắn không có chứng cớ xác thức, chỉ là suy đoán, một suy đoán hắn không nguyện ý tiếp nhận.

Bùi Nguyên không nói, ngẩng đầu nhìn vầng trăng.

Bảo Ninh ôm cánh tay hắn, dựa đầu lên, nói khẽ: “Người trên đời này đều truy danh trục lợi, muốn cuộc sống của mình tốt hơn. Bị danh lợi cùng dục vọng dẫn dắt khiến một số người làm chuyện không tốt, nhưng vẫn còn người có đức, kiên quyết không phản bội. Bùi Nguyên, chàng phải tin tưởng ta, ta vĩnh viễn không phản bội chàng. Tựa như chàng, vĩnh viễn không làm chuyện thi quân đoạt vị, bởi vì phụ hoàng đối tốt với chàng, chàng sẽ cảm tạ điều tốt.”

Bùi Nguyên dừng chân, hắn nghiêng đầu nhìn Bảo Ninh, mắt càng ngày càng lặng, ban đầu Bảo Ninh còn lạnh nhạt nhìn thẳng hắn, nàng không hiểu Bùi Nguyên nghĩ gì, nhưng tóm lại không phải chuyện tốt, trong lòng Bảo Ninh thịch một tiếng, nhấc chân muốn đi.

Bùi Nguyên kéo tay áo nàng, khàn giọng hỏi: “Khi nào nàng mới viên phòng với ta?”

Bảo Ninh kinh ngạc nhìn hắn, vẫn còn đi trên đường, da mặt hắn dày nói loại chuyện này, Bảo Ninh dậm chân một cái: “Về phòng rồi nói.”

“Đi, đổi cách nói khác.” Bùi Nguyên nắm cổ tay nàng, “Lúc nào ngủ cùng ta?”

“…” Sắc mặt Bảo Ninh đỏ bừng, nàng không biết đáp lại như nào, muốn nói lại thôi, Bùi Nguyên nhìn bộ dáng của nàng, dưới ánh trăng càng lộ về mỹ lệ của nàng, hắn liếm môi dưới khô khốc.

“Không nói gì ta coi như nàng đồng ý.”

Bảo Ninh nói: “Không muốn…”

Bùi Nguyên không đợi nàng nói xong, nâng ngang người nàng vác lên vai, nhanh chân đi đến tiểu viện của nàng: “Hai chữ này giữ lại chút nữa nói sau.”

Trong viện, đèn phòng Lưu ma ma vẫn sáng, bà đang đợi hai người trở về, nghe thấy thanh âm vội vàng đi nhìn, liền thấy hai người đang đi về. Bà là người từng trải, một chút đã hiểu được, xấu hổ đứng ở cửa, Bùi Nguyên nhìn bà nháy mắt, Lưu ma ma cười, thi lễ rồi lui về phòng.

Bảo Ninh càng cảm thấy xấu hổ giận dữ muốn chết, nắm chặt miếng vải trên vai Bùi Nguyên: “Chàng thả ta xuống!”

Bùi Nguyên đẩy cửa phòng, đặt nàng đứng vững xuống đất, khóa cửa từ bên trong, lại đi đốt đèn.

“Đêm nay là lần đầu tiên, ta sẽ để lại ấn tượng sâu sắc cho nàng, chúng ta chơi trò mới nào.” Bùi Nguyên cố ý đốt hết nến, trong phòng sáng như ban ngày, bất kỳ góc khuất nào đều thấy rõ ràng, Bùi Nguyên xoa cổ tay, cởi áo ngoài ra ném sang một bên, đi đến ghế bành ngồi xuống: “Lại đây.”

Hai tay Bảo Ninh nắm thành quyền, trực giác nhắc nhở Bùi Nguyên không có ý gì tốt, nàng cảm thấy sợ, không dám qua.

Bùi Nguyên ngoắc ngón tay, híp mắt nói: “Lại đây, đừng để ta nói lần thứ ba, nếu không đừng trách ta không khách khí.”

Bảo Ninh cảnh giác đi qua. Bùi Nguyên chống cằm, cười nhìn nàng, bỗng nhiên nói: “Cởi y phục ra.”

Bảo Ninh kinh hãi, nàng che kín vạt áo trước: “Chàng muốn làm gì?”

“Nàng không biết sao?” Bùi Nguyên chuyển chân, vén vạt áo sang một bên: “Nàng.”

Dù đã có kinh nghiệm vài lần, Bảo Ninh vẫn không chịu được ngôn từ phóng đãng của hắn, nàng trợn tròn mắt nhìn, không muốn động.

“Không dám làm à. Ở dưới giường ta nghe nàng. Lúc lên giường nàng nghe ta. Cho nên bây giờ, nàng phải nghe lời ta.” Ngón tay Bùi Nguyên gõ tay vịn, nâng cằm nói, “Cởi đi. Hôm nay chúng ta làm gì đó tươi mới.”

Bảo Ninh nắm chặt vạt áo, vẫn không động đậy, Bùi Nguyên có chút không kiên nhẫn, nói lớn một câu: “Nhanh lên!”

Bảo Ninh đành phải cởi áo ngoài xuống, còn cái áo ngắn bên trong. Nàng không chịu cởi, Bùi Nguyên nhìn theo nàng, phong quang vừa vặn hiện lên, lộ một đoạn eo tránh nõn, nửa che nửa hở. Hắn lại nói: “Lại đây một chút, đến trước mặt ta.”

Bảo Ninh đỏ mặt đi qua.

Bùi Nguyên cười, hôn xuống mặt nàng một cái: “Hiểu chưa?”

Bảo Ninh mím chặt môi, trong phòng sáng đèn, nàng vừa thẹn vừa xấu hổ, mắt dần dần có hơi nước mờ nhạt. Bùi Nguyên nói: “Đừng khóc, nàng biết đấy, lúc này nàng càng khóc ta càng muốn… Làm nàng.”

Hắn dựa ra sau ghế, cười nhạt nói: “Để nàng làm cũng vì tốt cho nàng, hiện tại được một phần, chút nữa sẽ không vội vã, nàng cũng hưởng thụ trọn vẹn hơn, đúng không? Đây gọi là dùng cái trước cứu cái sau.”

Bờ môi Bảo Ninh động đậy, nàng chán ghét Bùi Nguyên ác liệt, lúc này hắn ác liệt như sói.

Nhưng không còn cách nào khác. Bây giờ không nghe hắn, không biết chút nữa hắn còn muốn làm gì.

Bảo Ninh từ từ nhắm hai mắt, ngượng ngùng ngồi quỳ trước mặt Bùi Nguyên… Ánh mắt Bùi Nguyên dần hạ xuống.

***

Không biết qua bao lâu, khoảng hai khắc đồng hồ, hoặc lâu một chút, rốt cục hắn cũng thỏa mãn.

Trong miệng Bảo Ninh là mùi vị đó, nàng che môi, một bên nhỏ giọng khóc, một bên muốn tìm chỗ nhổ ra.

Bùi Nguyên không cho, hắn nắm vuốt hàm dưới của Bảo Ninh, lay một cái: “Nuốt xuống đi, không thì gọi gì là trò mới.”

Bảo Ninh nhìn mắt hắn, đành phải nuốt xuống.

Bùi Nguyên cười, dang tay ôm nàng đặt lên đùi, hỏi: “Dễ uống không?”

Bảo Ninh khóc sụt sịt lắc đầu. Bây giờ nàng không muốn nói chuyện, khẽ động đầu lưỡi, mùi vị tanh nồng lại dâng lên, nàng nghĩ lại tình cảnh vừa rồi, ánh đèn sáng như vậy, cái gì nàng cũng thấy nhất thanh nhị sở.

*Nhất thanh nhị sở: hoàn toàn rõ ràng, rõ như ban ngày.

Bùi Nguyên hôn lên mặt nàng, nhẹ giọng dỗ dành: “Gọi ca ca.”

Bảo Ninh không mở miệng.

Bùi Nguyên nói: “Không gọi? Không gọi ta sẽ đánh nàng?”

Bảo Ninh nhắm chặt mắt lại, vùi đầu vào ngực hắn, khuất phục nhỏ giọng gọi: “Ca ca.”

Bùi Nguyên cười: “Gọi ca ca gì nữa, vẫn muốn ca ca cho ăn ngon, à, chẳng lẽ là mèo tham ăn.”

Bảo Ninh mở mắt ra, mặt đỏ tới mang tai, không thể tin nhìn hắn. Bùi Nguyên cười thành tiếng, đưa tay lau ấn ký màu trắng ngà trên khóe miệng Bảo Ninh, không chịu buông tha cho nàng, tiếp tục nói: “Ăn ngon không? Đồ tốt cần ăn thường xuyên.”

Bảo Ninh tức giận nói: “Sao chàng không ăn đi!”

“Ta không thể ăn của mình.” Bùi Nguyên cười xấu xa: “Chỉ có thể ăn của nàng, cũng là có qua có lại.”

Hắn đứng lên, muốn đặt Bảo Ninh nằm lên ghế, Bảo Ninh kháng cự đẩy tay hắn, nàng không ngờ da mặt Bùi Nguyên dày như thế, gấp gáp nói: “Không được, không được!”

Qua mấy lần, Bùi Nguyên không có cách nào khác, thất vọng thu tay lại: “Được thôi, lần sau nói lại.”

Hắn cũng cởi áo xuống, đi đến bên giường kéo ngăn tủ tìm gì đó, không bao lâu, cầm một cái bình nhỏ ra, lắc lắc cho Bảo Ninh nhìn: “Cái này là dầu mỡ, có thể bôi trơn một chút, cũng giúp nàng dễ chịu hơn, đến đây thoa cho ta.

Bảo Ninh cong môi, chậm rãi đi qua, nàng từ từ nhắm hai mắt, lúng túng thoa loạn.

Ánh mắt Bùi Nguyên ngày càng sâu.

Bảo Ninh nắm thứ kia trong tay, lòng càng tỏa ra sợ hãi, nàng từng nghe nói lần đầu tiên sẽ rất đau, lại nhìn dáng vẻ bốc lửa của Bùi Nguyên, hắn đối với việc này không ôn nhu chút nào, Bảo Ninh bắt đầu hối hận, nàng mở mắt nhìn cái thứ to lớn đang ngẩng đầu trước mặt, tay run một cái, bình nhỏ rớt xuống đất.

“Không được, ta sợ đau… Có phải rất đau không?”

Bùi Nguyên bóp vành tai nàng: “Yên tâm, ta sẽ nhẹ nhàng.”

Bảo Ninh càng không tin, nhìn hắn cười không chân thành chút nào, nàng thật sự hối hận…

Bùi Nguyên gấp không nhịn nổi, muốn ôm Bảo Ninh lên giường, bên ngoài chợt truyền đến tiếng kêu chói tai thảm thiết. Giống tiếng mèo kêu, lại giống trẻ con đang khóc.

“Tiếng gì vậy!” Bảo Ninh bổng đứng thẳng người, lo lắng đi ra ngoài: “Ta xem một chút.”

Bùi Nguyên “hừ” một tiếng: “Vào lúc này nàng ra ngoài làm gì!”

Bảo Ninh nói: “Ta muốn biết có gì bên ngoài, nếu người xấu đến thì làm sao!”

Nói rồi, Bảo Ninh tránh tay Bùi Nguyên đẩy cửa đi ra ngoài. Bùi Nguyên mắng một tiếng, đuổi theo sau.

A Hoàng và Cát Tường cũng từ nhà gỗ chạy ra, hoảng sợ dựa vào nhau, nhìn chằm chằm khóc tiếng. Bảo Ninh đi qua, dưới tán lá bí ngô trong góc tường rộng lớn có hai con mèo! Một con bám hai chân nâng người lên, con ở dưới kêu thảm thiết như tiểu hài bị quỷ bắt.

p/s: hai con mèo đang làm gì ta…..

Bảo Ninh không ngốc, nàng kịp phản ứng chúng đang làm gì, trong lòng run rẩy một chút, tự nhủ: “Đau như vậy sao?”

Bùi Nguyên đứng sau lưng nàng: “Chỉ là hai con mèo hoang động dục, có gì đáng xem, nhanh vào phòng đi.”

Bảo Ninh bị hai con mèo hù sợ, nàng quyết tâm muốn né tránh đêm nay, cái khó ló cái khôn, ngẩng đầu chỉ lên mặt trăng: “A Nguyên, trên đó có gì kìa!”

Bùi Nguyên cau mày nhìn lên: “Có cái gì?”

Thừa dịp hắn không chú ý, Bảo Ninh nhanh chóng chạy về phòng, khóa cửa lại, chờ Bùi Nguyên kịp phản ứng đã quá muộn, hắn tức giận đuổi theo, gõ cửa: “Quý Bảo Ninh, nàng làm gì!”

Bảo Ninh chống lưng lên ván cửa, thở phào nhẹ nhõm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.