Bùi Nguyên không quá đồng ý với sở thích của nàng, Bảo Ninh đã sớm ngờ tới.
Cũng không nói là không đồng ý. Nàng không có việc gì tự làm đồ chơi thì Bùi Nguyên cũng ủng hộ, nhưng nếu nàng thật sự muốn làm nghề này, hắn phản đối.
Không biết tại sao, vừa nghe nói Bảo Ninh có cách nghĩ như thế, trong lòng Bùi Nguyên có chút hoảng.
"Vì sao đột nhiên muốn làm cái này, là không đủ tiền tiêu sao?" Lông mày Bùi Nguyên vặn lại: "Nàng không cần lo lắng chuyện tiền nong, ta có tiền, nàng cứ tiêu thoải mái, muốn mua gì thì mua cái đó, không cần hỏi ta."
"Không phải vấn đề về tiền." Bảo Ninh nói: "Ta cảm thấy mỗi ngày ở trong trạch viện rất không có ý nghĩa."
"Ta có thể dành nhiều thời gian về nhà với nàng, tựa như hôm nay." Bùi Nguyên kéo tay nàng, ý đồ vứt bỏ con ngựa trong tay nàng: "Nàng muốn làm cái gì, muốn đi đâu, ta đều đi cùng nàng. Nàng không cần làm những chuyện tốn công mà không có kết quả rồi còn xuất đầu lộ diện kia."
Bảo Ninh không biết nên giải thích với hắn thế nào.
"Cũng không phải vấn đề của chàng."
"Vậy cuối cùng chỗ nào có vấn đề?" Bùi Nguyên sốt ruột, hắn kéo Bảo Ninh vào trong ngực, ôm eo nàng. Hắn hi vọng thế giới của Bảo Ninh là quay chung quanh hắn, tốt nhất là lúc nào cũng nhớ tới hắn mới tốt, bây giờ lại có thứ khác muốn thu hút sự chú ý của nàng. Cho dù chỉ là chút gỗ, Bùi Nguyên cũng chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1683522/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.