Lúc vào phòng Bùi Nguyên không thắp đèn, cả gian phòng tối đen như mực, Bảo Ninh ngồi giữa giường, Bùi Nguyên ở bên ngoài, hai người bị cánh cửa chia cắt, nàng lại nghe thấy tiếng hắn vang lên:"Quý Bảo Ninh, ta đếm đến ba, nếu nàng không mở ta phá cửa đi vào!""Ba!""Hai!"Sau khi đếm đến hai, Bùi Nguyên đợi một lúc vẫn không nghe được động tĩnh gì, hắn có chút hoảng.Nhưng giọng nói vẫn không dịu xuống, ráng chống vào cửa rồi đập, thanh âm càng thêm gắt gao: "Lá gan của nàng lớn rồi phải không, dám bỏ lời ta nói ngoài tai?""Ta cho nàng thêm một cơ hội."Bùi Nguyên nói những lời này, hắn không biết mình hay nàng đang tìm bậc leo xuống, hai ngón tay hắn giơ lên không trung: "Ta đếm một lần nữa, đủ ba số nếu nàng còn không mở của, Quý Bảo Ninh, nàng tự ước lượng để ta xử lý!""Ba..""Hai, ta đếm lại, hai.""Hai!"Cửa gỗ bỗng nhiên bị kéo ra, Bảo Ninh đứng trước cửa giường, từ trêи cao nhìn hắn, hai mắt nàng mở to: "Bùi Nguyên, chàng ngây thơ như chó con!""Chàng chú ý lời nói của mình với ta đi, ai đang làm càn?"Bùi Nguyên liếc nhìn con dao, sắc mặt nặng nề nhìn nàng, trong lòng hắn thở dài một hơi.
"May mắn nàng đã mở, bằng không hắn chẳng biết nên làm gì bây giờ."Hắn không thể tức giận phá cửa, nếu làm thế Bảo Ninh sẽ không chịu để ý hắn trong ba ngày, nhưng hắn không thể cúi đầu cầu xin.
Cách tốt nhất là đợi nàng ngoan ngoãn mở cửa.Bùi Nguyên không hiểu tại sao Bảo Ninh lại tức giận, tại sao nhốt hắn bên ngoài?Nhưng chuyện quan trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1683508/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.