Trong giọng nói của Phùng Vĩnh Gia có chút chột dạ, có chút lấy lòng, gọi nàng: "Bảo Ninh."
Bảo Ninh sợ run cả người. Nàng nhớ tới những gì Bùi Nguyên đã nói với nàng hôm đó, tên họ Phùng này là người có khả năng đã đột nhập vào viện tử của bọn họ, có lẽ không phải người tốt, Bảo Ninh vốn còn cảm thấy nghi ngờ, bây giờ cẩn thận suy sét, thật đúng là không phải người tốt. Làm gì có người bình thường nào không có việc gì lại chạy đến gần nhà nàng, bộ dáng trốn tránh lén lút, giống như đang tìm cơ hội nàng ở một mình.
Bảo Ninh cảnh giác, nàng đứng lên, không thèm nói nhảm với Phùng Vĩnh Gia, quay đầu liền chạy ngược về.
"Ai, nàng đi đâu vậy?" Phùng Vĩnh Gia sốt ruột, vén y phục lên muốn đuổi theo, A Hoàng nhe răng nhếch miệng phòng bị, cắn một cái trên đùi hắn.
"Con chó chết này!" Phùng Vĩnh Gia bị đau kêu to, hắn sợ Bảo Ninh chạy thoát, tim đập thình thịch, đá vào A Hoàng bay ra ngoài, sau đó cất bước lớn giữ chặt cánh tay Bảo Ninh: "Nàng đừng đi!"
Cách tiểu viện tử đã rất gần, có thể trông thấy những bóng người Bùi Tiêu mang tới kia. Những người kia cũng không phải người tốt, nhưng bây giờ chí ít sẽ không làm gì nàng khiến nàng nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng tên Phùng Vĩnh Gia này lại ngược lại.
Bảo Ninh nghĩ muốn cầu cứu.
"Cứu mạng ——" Bảo Ninh vừa tránh thoát gông cùm xiềng xích của Phùng Vĩnh Gia, vừa hô to lên, chữ thứ hai vừa hô một nửa, bị Phùng Vĩnh Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1683497/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.