Bùi Nguyên vuốt ve lọn tóc của Bảo Ninh, nhẹ nhàng trêu chọc mí mắt nàng, nàng nháy mắt mấy lần, ngứa đến mức phải lùi về sau mà trốn, tựa lưng lên thành giường.
"Chàng nói cái gì đó, ta nghe không hiểu." Bảo Ninh trốn sau tấm chăn, giọng nói cứ như bị bóp nghẹt.
"Giả ngốc?" Trước khi Bùi Nguyên bắt nạt nàng, sắc mặt hắn vẫn có chút trắng bệch, nhưng thân thể đã tốt hơn, nhướng mày cười, "Bây giờ biết sợ rồi, vừa nãy nàng gác chân lên mặt ta, không phải gan rất lớn sao?"
"Chàng nhớ lầm rồi." Bảo Ninh cãi lại, nàng xoay mặt về phía vách tường, giả bộ đang ngáp ngủ, "Ta còn buồn ngủ, chàng đừng làm phiền ta."
"Nàng như trẻ con." Bùi Nguyên kéo chăn của Bảo Ninh xuống, "Đừng che hết mặt như vậy, cả người đầy mồ hôi, nàng sẽ bị ngạt."
Cánh tay dài của hắn ôm trước ngực Bảo Ninh, cằm đặt ở sau tóc khiến nàng không thoải mái, vặn vẹo mấy lần.
"Đừng động đậy." Bùi Nguyên nhẹ nhàng cắn vành tai nàng, từ từ nhắm hai mắt lại, "Ngoan, để ta ôm một cái."
Bảo Ninh bất động. Chân nàng cong lại hệt như một đứa trẻ, tựa lưng vào ngực Bùi Nguyên, bên ngoài mưa nhỏ rả rích càng làm khung cảnh trở nên yên bình hơn.
"Chàng có đau không?" Bảo Ninh nhẹ giọng hỏi.
"Có thể chịu được." Bùi Nguyên cúi đầu tìm tai nhỏ của nàng, dùng răng nhọn nhẹ nhàng cắn, "Nàng xem, mấy ngày nay nàng không có tắm rửa nhưng ta chẳng hề chê nàng bẩn, còn chịu hôn nàng."
Bảo Ninh xấu hổ dùng khuỷu tay huých nhẹ hắn một cái:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat-2/1703011/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.