Chương trước
Chương sau
Bùi Nguyên vuốt ve lọn tóc của Bảo Ninh, nhẹ nhàng trêu chọc mí mắt nàng, nàng nháy mắt mấy lần, ngứa đến mức phải lùi về sau mà trốn, tựa lưng lên thành giường.
"Chàng nói cái gì đó, ta nghe không hiểu." Bảo Ninh trốn sau tấm chăn, giọng nói cứ như bị bóp nghẹt.
"Giả ngốc?" Trước khi Bùi Nguyên bắt nạt nàng, sắc mặt hắn vẫn có chút trắng bệch, nhưng thân thể đã tốt hơn, nhướng mày cười, "Bây giờ biết sợ rồi, vừa nãy nàng gác chân lên mặt ta, không phải gan rất lớn sao?"
"Chàng nhớ lầm rồi." Bảo Ninh cãi lại, nàng xoay mặt về phía vách tường, giả bộ đang ngáp ngủ, "Ta còn buồn ngủ, chàng đừng làm phiền ta."
"Nàng như trẻ con." Bùi Nguyên kéo chăn của Bảo Ninh xuống, "Đừng che hết mặt như vậy, cả người đầy mồ hôi, nàng sẽ bị ngạt."
Cánh tay dài của hắn ôm trước ngực Bảo Ninh, cằm đặt ở sau tóc khiến nàng không thoải mái, vặn vẹo mấy lần.
"Đừng động đậy." Bùi Nguyên nhẹ nhàng cắn vành tai nàng, từ từ nhắm hai mắt lại, "Ngoan, để ta ôm một cái."
Bảo Ninh bất động. Chân nàng cong lại hệt như một đứa trẻ, tựa lưng vào ngực Bùi Nguyên, bên ngoài mưa nhỏ rả rích càng làm khung cảnh trở nên yên bình hơn.
"Chàng có đau không?" Bảo Ninh nhẹ giọng hỏi.
"Có thể chịu được." Bùi Nguyên cúi đầu tìm tai nhỏ của nàng, dùng răng nhọn nhẹ nhàng cắn, "Nàng xem, mấy ngày nay nàng không có tắm rửa nhưng ta chẳng hề chê nàng bẩn, còn chịu hôn nàng."
Bảo Ninh xấu hổ dùng khuỷu tay huých nhẹ hắn một cái: "Ta không ép chàng?"
"Ta tình nguyện." Bùi Nguyên im lặng cười, "Kẻ hèn này thích bám chặt nàng."
"Còn nói!" Bảo Ninh dùng móng tay cấu nhẹ cánh tay hắn, khuôn mặt đỏ bừng, "Trước kia sao ta không biết chàng là người như thế này, nói năng ngọt xớt."
Bùi Nguyên hỏi: "Vậy trước kia, trong lòng nàng, ta là kiểu người gì?"
"Ngạo mạn, tự đại, không có đạo lý.." Bảo Ninh ngửa đầu dựa vào ngực hắn, chậm rãi nói, "Cái gì cũng thấy ghét."
"Không có điểm gì tốt à?" Bùi Nguyên nhíu mày, hắn xoay người nàng lại đối diện với hắn, mập mờ cắn chóp mũi nàng, "Nàng không thích ta?"
"Cái gì là thích hay không.." Bảo Ninh càng thấy xấu hổ hơn, nàng đẩy mặt Bùi Nguyên ra, lấy tay chùi nước bọt dính trêи mặt, "Sao chàng cứ thích cắn người thế."
"Chỉ thích cắn nàng." Giọng nói của Bùi Nguyên trầm thấp, tinh lực của hắn hồi phục không ít, lại trở thành dáng vẻ trước kia, con ngươi đen nhánh.
Bảo Ninh không bắt bẻ hắn nữa. Nàng định đi tắm, nhưng lại cảm thấy hơi mệt, ổ chăn ấm áp khiến nàng càng lười nhác hơn. Bùi Nguyên để trần như cũ, hắn nằm thẳng người, một tay để dưới cổ Bảo Ninh, còn một tay đặt lên bụng nàng, vỗ vỗ từng cái.
Hiếm khi thấy dáng vẻ yên tĩnh như vậy của hắn. Bảo Ninh nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi rồi cười, chọt vào eo của Bùi Nguyên nói: "Chàng nghe thấy gì không, hình như A Hoàng đang gáy?"
Bùi Nguyên nghiêng tai, quả thật nghe được tiếng A Hoàng, cười nói: "Nó ngủ khá ngon đấy."

Bảo Ninh ngồi dậy: "Ta đi gọi nó dậy."
Bùi Nguyên kéo cổ tay nàng bảo: "Đừng có làm cho người khác ghét."
Bảo Ninh thè lưỡi.
"Vậy ta muốn đi tắm rửa." Nàng túm tóc rơi trêи vai, vươn tay qua người Bùi Nguyên lấy cây trâm nhỏ trêи bàn, xắn mấy lần thành một búi tóc, "Dính chết rồi."
"Ta đi cùng nàng." Bùi Nguyên cũng ngồi dậy.
Trêи đùi hắn do đỉa để lại, nó là một cái lỗ nhỏ to bằng nửa ngón tay, được Bảo Ninh thoa thuốc qua. Hắn khẽ động, thuốc bột nhào cao lương rơi xuống, lộ ra vết thương kia, nó đã hơi kết vảy.
"Nhốn nháo cái gì." Bảo Ninh tức giận nói với hắn, "Chàng ngồi đây, đợi ta pha nước nóng rồi lau sơ qua cho chàng." Nàng mang giày xong, đi thắp đèn, ngọn lửa nhỏ khiến toàn bộ gian phòng sáng lên.
Bên ngoài trời đã tạnh mưa, con cừu nhỏ và A Hoàng nằm dưới cửa sổ ngủ, Bảo Ninh đuổi chúng nó ra chỗ khác, nhón chân lên mở cửa sổ. Gió đêm mát rượi thổi vào phòng, một cơn gió thoảng qua cuốn bay những khô nóng trêи người. Bảo Ninh nhìn bóng đen của cây lựu bên ngoài rồi vươn vai.
Bùi Nguyên dựa lưng vào vách tường nhìn nàng, nàng mặc chiếc áօ ɭót màu hồng nhạt, lộ một đoạn mắt cá chân thon trắng, hắn không khỏi đưa tay ước lượng một chút, không lớn hơn cổ tay hắn bao nhiêu.
A Hoàng bị mất chỗ ngủ, nó xoay cái ʍôиɠ đụng vào bắp chân Bảo Ninh, từ từ chạy về phía giường, muốn nhảy lên trêи người của Bùi Nguyên.
Đối phương quét mắt một cái, nó sợ hãi, cùng con cừu nhỏ đạp chân tại chỗ, hai chúng nó ghé sát đầu vào nhau ngủ tiếp.
Bầu không khí rất tốt, như một gia đình nhỏ ấm áp vậy, tâm tình Bảo Ninh cũng trở nên rất tốt. Tâm trạng trong ngày hôm nay trải qua bao biến cố thăng trầm.
"Mấy ngày nay chàng không có việc gì, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi." Bảo Ninh quay đầu nhìn Bùi Nguyên.
Nàng mím môi, nghĩ ngợi, vẫn mịt mờ nói ra ý tứ của mình: "Mỗi lần Khâu tướng quân hồi kinh cũng nghỉ ngơi mấy tháng liền, dù sao chúng ta cũng là người ngoài, ở nhà của người ta lâu quá cũng không tốt. Có nên cân nhắc chuyển ra ngoài?"
"Nếu như không có tiền." Bảo Ninh đánh giá vẻ mặt của Bùi Nguyên, "Trong tay ta có một ít, nhà lớn có thể hơi quá sức, nhưng cửa hàng nhỏ lại không thành vấn đề. Nếu như chúng ta đến một nơi khác, không ai nhận ra chúng ta, làm kinh doanh mua bán nhỏ một chút.."
Bảo Ninh biết Bùi Nguyên chắc chắn có nguyên nhân nên mới ở lại phủ tướng quân, nhưng thực sự nàng không thích nơi này, ở đây rất tốt, tuy nhiên lại không hợp với nàng, đây không phải nhà của nàng.
Nàng đột nhiên cảm giác được tiếng nói của mình rất yếu ớt, không nói nữa, nàng quay đầu lại nhìn tán cây trong viện. Nàng không nhìn rõ thứ gì, chỉ toàn bóng đen.
"Mấy ngày nữa Ngụy ʍôиɠ sẽ đến." Bùi Nguyên chợt lên tiếng.
Bảo Ninh mơ hồ: "Ngụy ʍôиɠ là ai?"
"Hắn là thủ hạ đắc lực nhất của phó tướng ta, cũng là huynh đệ." Bùi Nguyên nói, "Một số công việc kinh doanh của ta ở đây cũng do hắn xử lý, thuê nhà thuê đất, chờ hắn tới, ta sẽ chuyển giao cho nàng."
Hắn bổ sung câu: "Ta không thiếu tiền."
Bảo Ninh nhỏ giọng thầm thì: "Nam nhân thật kỳ lạ, rõ ràng ý ta nói không phải như này."
Bùi Nguyên tưởng nàng không nguyện ý, thẳng eo nói: "Ninh Ninh, nàng phải học những thứ này, việc quản lý điền trạch trong nhà không thể giao hết cho người ngoài, nàng mới là phu nhân, là chủ mẫu. Trong quá khứ là do ta lo, ta quên mất chuyện này, bây giờ mới nhớ tới, vẫn nên giao hết cho nàng, tiền của ta vốn dĩ đều thuộc quyền quản lý của nàng."
Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Bảo Ninh có cảm giác kỳ quặc, không thể nói là nên vui mừng hay là không.

Bọn họ kết nghĩa phu thê trong tình cảnh quá khác biệt, thân phận của Bùi Nguyên tôn quý, nhưng lúc Bảo Ninh gả đến thì bên cạnh hắn không có lấy một hạ nhân nào, hai người bọn họ cùng nhau sinh hoạt lâu như vậy, khiến tiềm thức Bảo Ninh luôn nghĩ rằng.. bọn họ là gia đình nhỏ chỉ có hai vợ chồng.
Nhưng những lời Bùi Nguyên mới nói vừa rồi, điền trạch, chủ mẫu phu nhân, gia đình nhỏ chỉ có hai người bọn họ như bị đánh vỡ, lập tức trở thành của tất cả mọi người.
Bảo Ninh thừa nhận chính mình hẹp hòi và khó chịu. Ai mà không ham tiền, nếu Bùi Nguyên có tiền, nàng nhất định sẽ rất vui mừng. Nhưng nếu như Bùi Nguyên biến thành người như phụ thân của nàng - Vinh quốc công, ở trong một căn nhà rộng lớn, thê thϊế͙p͙ di nương đếm không xuể, thân phận của nàng thực sự trở nên rất hiển hách tôn quý, không phải chỉ quản một con dê một con chó, mà là quản tất cả mọi người trong nhà, Bảo Ninh không vui mừng nổi.
"Chàng.." Bảo Ninh cảm thấy căng thẳng, nhớ tới chủ đề mà nàng một mực né tránh, liệu Bùi Nguyên có thể không nạp thϊế͙p͙ không.
Nàng lấy hết dũng khí, vừa định hỏi ra lời, ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến một tiếng bước chân nặng nề, Bùi Nguyên nhìn sang, dũng khí trong lòng Bảo Ninh cũng trút ra ngoài hết.
Nàng nhìn ra, không ngoài dự liệu, là Khâu Minh Sơn.
Khâu Minh Sơn trông thấy Bảo Ninh đứng ở cửa sổ, ôn hòa tươi cười, đi đến cách nàng một khoảng xa: "Bảo Ninh, Nguyên nhi ở đây không?"
"Vâng." Bảo Ninh miễn cưỡng cười một cái, cúi người hành lễ với hắn. Nhìn về phía Bùi Nguyên, hắn đang kẹp thanh nẹp vào chân.
Bùi Nguyên làm rất nhanh, nhanh chóng choàng y phục rồi ra cửa.
Lúc hắn đi ngang qua Bảo Ninh, hắn đưa tay vỗ nhẹ trán nàng: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, ta chỉ nói mấy câu, sẽ quay về ngay, đừng nhớ ta quá. Nếu thấy lâu thì nàng đi tắm rửa, ngủ sớm một chút."
"Ồ." Bảo Ninh chần chờ gật đầu, nhìn Bùi Nguyên đi ra ngoài.
Hắn lúc nào cũng thần thần bí bí, có chuyện gì cũng không chịu nói cho nàng.
Bảo Ninh đóng cửa sổ lại, đến ngăn tủ cầm y phục để thay rồi đi tắm rửa.
Nàng không yên lòng, chọn áօ ɭót cũng rất lâu, nàng chợt phát hiện, vừa rồi trong lòng nàng đều nghĩ đến Bùi Nguyên. Lo lắng nhớ thương là một phần, nhưng quan trọng hơn là, bây giờ ngoại trừ Bùi Nguyên nàng chẳng thể nghĩ đến chuyện gì khác, chuyện lớn chuyện nhỏ liên quan đến hắn.
Bảo Ninh giật mình, cảm thấy tình cảnh của mình bây giờ quả thực đáng sợ.
Cảm xúc của nàng đều do Bùi Nguyên chi phối, vì hắn mà khóc, vì hắn mà cười. Bùi Nguyên hiện tại đối xử với nàng rất tốt, dĩ nhiên là đủ kiểu tốt, nhưng về sau thì chưa biết được. Loại nam nhân này.. Cuối cùng có thể dựa dẫm được bao lâu.
Bảo Ninh chợt nhớ đến Tào Phi và Chân Mật trong truyện Tam quốc. Chân Mật đáng thương biết bao, mỹ lệ, nhu nhược, nhưng về sau Tào Phi không yêu nàng, nàng lại biến thành người bi thảm như vậy.
A Hoàng ngủ đủ, duỗi chân đứng lên, há to mồm ngáp một cái.
Anh mắt Bảo Ninh nhìn về phương xa, cuối cùng cũng nhìn vào cái lưỡi hồng của nó, thầm nghĩ rằng, nàng có nên đi tìm chuyện mình thích làm, sau này không có Bùi Nguyên bên ở bên, nàng vẫn có thể vui vẻ sống tốt.
* * *
Ở bên ngoài, thần sắc Khâu Minh Sơn nghiêm trọng lấy một cái bọc nhỏ từ trong tay áo, mở ra nhìn, bên trong là thuốc tán màu trắng.
Hắn nhìn Bùi Nguyên, nheo mày nói: "Ta hoài nghi, lúc ấy Chu Giang Thành điên loạn như vậy là do trúng độc."
"Đây là thứ lọc được từ lá trà hắn thường uống, trà này do Lục Vân tự tay ngắt lấy rồi rang, cho nên, rốt cuộc Lục Vân là ai?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.