Mặt trời ló rạng đông, những tia nắng vàng đầu tiên của ngày mới chiếu xuống mặt đất. Bảo Ninh và Bùi Nguyên ngồi trong phòng ăn điểm tâm. Bữa ăn do Lưu ma ma chuẩn bị, có lẽ bà đã dặn dò người ở bếp, họ chuẩn bị đồ ăn rất công phu, Bảo Ninh thích ăn tôm cá tươi, Bùi Nguyên thích ăn thịt. Còn chưa tới giờ cơm, thức ăn đã lần lượt được dọn lên, rất phong phú. Bảo Ninh nhìn Bùi Nguyên vùi đầu vào bát cơm, hắn múc một muỗng nước sốt thịt màu vàng cánh gián tưới lên cơm, rồi gắp thêm vài miếng thịt cho vào miệng. "Ngon không?" Bảo Ninh nhẹ giọng hỏi hắn. Bùi Nguyên nuốt miếng cơm xuống rồi trả lời nàng: "Bình thường, kém xa so với nàng." Hắn nói thế, trong lòng Bảo Ninh vui không ít: "Ở đây không có phòng bếp nhỏ, bếp chính cách nơi này rất xa, ta không tiện đi lại, sau này có cơ hội, ta nấu cho chàng ăn." Liên tiếp bảy tám ngày, Bùi Nguyên ra ngoài từ tờ mờ sáng, đến tận đêm khuya mọi người ngủ hết hắn mới về, cả ngày hai người không nói được hai câu. Tới Khâu phủ cũng được một thời gian ngắn, đây là lần đầu hai người chậm rãi cùng ăn cơm. Bảo Ninh không biết nên nói gì với hắn. Nàng không phải người giỏi ăn nói, trước kia đều là Bùi Nguyên chủ động bắt chuyện, nàng chỉ phối hợp nói theo. Bây giờ cả ngày hắn bận rộn, khoảng cách giữa hai người như kéo xa một đoạn, không còn thân thiết như trước kia. "Gần đây ta bận chút việc nên đối xử lạnh nhạt với nàng." Bùi Nguyên tựa như nhìn ra điều nàng đang lo nghĩ, hắn để đũa xuống bàn, cầm tay nàng: "Chờ qua đợt này, ta đưa nàng về thăm nhạc mẫu, được không?" Bảo Ninh mỉm cười. "Đêm nay ta cố gắng về sớm với nàng." Bùi Nguyên bóc một con tôm, hắn có kỹ thuật tốt, đuôi tôm vẫn còn nguyên vẹn, chấm thêm nước tương rồi đút cho nàng. Nhìn Bảo Ninh nhai xong rồi nuốt, Bùi Nguyên mới đứng lên: "Ta đi đây." "Đi sớm vậy." Bảo Ninh có chút thất vọng, nàng đứng dậy tiễn hắn ra ngoài, đã có người đứng chờ sẵn trước sân đón hắn, nàng chợt nhớ ra gì đó, gọi hắn: "Bùi Nguyên." Bùi Nguyên quay lại vẫy tay nàng, rồi tụ hội với người kia, rẽ sang hướng khác rồi khuất bóng. Lưu ma ma tiến lên, hỏi nhỏ: "Tiểu phu nhân, phòng bếp đã hầm canh bổ, người muốn bưng lên không?" Bảo Ninh lắc đầu: "Không cần." Nàng đứng ngoài cửa, nhìn theo hướng Bùi Nguyên rời đi lần nữa, rồi vào phòng. Kỳ thật, Bảo Ninh đã sớm nghĩ đến tình trạng này. Bùi Nguyên không thể ở bên cạnh chăm sóc nàng, bảo vệ nàng, làm bạn với nàng cả đời. Không thể mân mê những thứ tầm thường vô nghĩa, làm những đồ vụn vặt chỉ có các cô nương thích. Hắn là nam nhân, có sự nghiệp của riêng mình để theo đuổi, một ý nghĩ hiện lên trong đầu nàng, hai người như hai dòng sông cắt nhau, chỉ giao nhau tại một điểm rồi rời xa mãi mãi. Nàng không ngờ nó tới nhanh đến thế. Rõ ràng mấy ngày trước, hai người còn dính lấy nhau, rảnh rỗi còn cùng nhau ra bờ sông nói chuyện phiếm, nhưng bây giờ hắn chỉ ăn mấy miếng cơm rồi rời đi. Bảo Ninh biết, nàng phải biết phân biết phải trái để cân bằng cuộc sống, nhưng nàng rất khó tìm cách cân bằng. Nàng lo lắng đến thân thể của Bùi Nguyên hơn. Đối với vấn đề sức khỏe của bản thân hắn như thờ ơ không quan tâm, khi độc không phát tác, hắn không đau không ngứa, nhìn hắn như người bình thường khỏe mạnh. Nhưng tình hình hiện tại của Bùi Nguyên, không biết độc sẽ bất chợt phát tác lúc nào, ai tính toán được chính xác thời gian? Huống hồ, chân của hắn không thích hợp để đi lại trong thời gian dài. Ngoài ra, hắn còn những cảm xúc hắn che giấu sâu vô tận đến nàng cũng không thể nhìn ra. Bây giờ Bùi Nguyên không cần nàng nữa, hai người không còn bên nhau như răng với môi dù bình yên hay hoạn nạn như thuở ban đầu. Bảo Ninh hiểu được thói hư tật xấu của nam nhân, giống như phụ thân nàng, nàng không dám chắc chắn sau này Bùi Nguyên có như thế không, nếu hắn nhắc đến việc nạp thϊế͙p͙, nàng nói gì để từ chối, nàng có từ chối được không? Nếu ngày ấy thực sự xảy ra.. Bảo Ninh nghĩ, nàng sẽ không ở bên cạnh Bùi Nguyên nữa. A Hoàng kêu vài tiếng trầm thấp, ngắt mạch suy nghĩ của nàng, nàng cúi đầu, nhìn đôi mắt ẩm ướt của nó. "Ăn no chưa?" Bảo Ninh cong môi cười, nàng cúi người ôm nó vào lòng, chóp mũi nàng cọ cọ vào trán nó. Lưu ma ma nói: "Sáng nay phòng bếp làm một chén lớn cháo thịt băm cho A Hoàng, họ còn rắc thêm vài miếng gan nhỏ và một quả trứng gà."
"Mày ăn nhiều vậy." Bảo Ninh xoa đầu tán thưởng A Hoàng: "Thoải mái không?" Nó kêu hai tiếng như trả lời nàng. Bảo Ninh không nói tiếp Sau khi nàng tới đây, tâm trạng không mấy vui vẻ, tựa như Bùi Nguyên nói, trước khi đi nàng ăn quá nhiều hạt dưa khiến nóng trong người, rồi phải bỏ lại viện tử nhỏ, nàng không còn sức lực để làm gì. Hơn nữa ở đây nàng không có gì để làm, Khâu Minh Sơn sợ chăm sóc hai người không chu toàn, mỗi ngày đều có người tới quét nhà đưa cơm, cả ngày nàng chỉ ăn cơm với ngủ, một đoạn thẳng nối hai điểm, bàn ăn và giường ngủ. Lưu ma ma đứng một bên, muốn tiếp chuyện với Bảo Ninh, Bùi Nguyên dặn dò bà phải thường xuyên nói chuyện giải sầu với nàng, nhưng nhìn Bảo Ninh không muốn mở miệng, đành thôi vậy. Bảo Ninh ôm A Hoàng đi dạo một vòng quanh Thanh Vân Các, nhìn những bông hoa lựu màu đỏ, nàng vẫn cảm thấy mệt mỏi. Đến khi đi qua một đống củi cao, cuối cùng nàng đã kiếm được việc để nàng, kêu Lưu ma ma ra ngoài, nàng ngồi một mình trong phòng khắc gỗ. Bảo Ninh có chút tay nghề, trước kia còn ở phủ Quốc công, Trương ma ma có người thân làm nghề thợ mộc, chuyên vào phủ làm những việc lặt vặt, tay nghề của hắn khá tốt, Bảo Ninh theo hắn học nhiều năm. Trời sinh nàng khéo tay, có thể vẽ được bức tranh chẳng khác thợ chuyên nghiệp, nàng còn nghĩ, nàng sẽ sớm xuất sư. Trương ma ma nói, là nữ nhi là bất công lớn nhất của nàng, nếu nàng là nam nhân, dù sinh ra ở thôn nghèo khó, dựa vào tay nghề này nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền. Bảo Ninh chuyên chú làm công việc trong tay, nàng không nghĩ được ý tưởng gì, dựa theo cảm giác dùng dao khắc xuống. Hai khắc đồng hồ trôi qua, từ khúc gỗ ban đầu, bóng lưng nam nhân dần hiện lên, vai rộng eo hẹp, mặc trường bào màu đen, trong tay cầm thanh kiếm. Bảo Ninh bản không nhận ra đây là ai, nhìn kỹ, tượng gỗ hơi giống bóng lưng Bùi Nguyên lúc rời đi khi sáng. Bảo Ninh sững lại, cảm thấy mặt mình như bị lửa hơ nóng, sao nàng lại nhớ hắn? Nhất định là giả! Bảo Ninh ném tượng gỗ ra cửa sổ, chọn một tấm gỗ khác, lần này nàng muốn khắc A Hoàng. A Hoàng nằm trêи bệ cửa sổ ngủ, nó uể oải nhưng phối hợp với nàng, Bảo Ninh khắc hình nó đang nằm dưới gốc cây lựu, qua nửa canh giờ mới làm xong. Bức tranh hoàn mỹ. Bảo Ninh mỉm cười hài lòng, đặt thành phẩm trong lòng bàn tay, đang mải mê ngắm nhìn, nàng chợt nghe thấy tiếng ngạc nhiên của nữ nhi từ sau lưng truyền đến: "Tỷ tỷ, ngươi thật lợi hại!" Bảo Ninh giật mình, nhanh chóng quay lại nhìn, chỉ thấy Lưu ma ma đang che miệng cô nương nhỏ: "Thất tiểu thư, người đừng nói chuyện, cứ im lặng nhìn là được, nhìn xem, người đang làm phiền phu nhân!" Thất tiểu thư hơi sợ: "Ma ma, ta không cố ý.." Lưu ma ma vội vàng xin lỗi Bảo Ninh: "Phu nhân, trước kia tiểu tỳ là nhũ mẫu của Thất tiểu thư, nàng thường xuyên đến tìm tiểu tỳ chơi, hôm nay thấy người ở đây, Thất tiểu thư hiếu kỳ chạy vào xem, tiểu tỳ làm chủ cho nàng, xin người thứ tội, chúng ta sẽ đi ngay." Bảo Ninh cười tỏ vẻ không có gì, Lưu ma ma nhẹ nhàng thở ra, giữ tiểu cô nương vào lòng rồi đi ra ngoài. Bảo Ninh không giữ khách, đối với những người trong phủ nàng luôn đề phòng. Cũng không tính là đề phòng, chỉ hạn chế tiếp xúc với bọn họ, nàng là người cẩn trọng, sợ gây chuyện phiền toái, dù muốn cùng các nữ nhi khác tạo dựng quan hệ tốt, nàng cũng không có chuyện gì để nói. Thất tiểu thư nhìn buồn bực, nhưng không dám nhiều lời, nàng nhìn Bảo Ninh rồi nhỏ giọng cáo từ, đi theo Lưu ma ma tra ngoài. Lúc nàng vừa quay đầu lại, Bảo Ninh để ý gương mặt nàng, từ đầu Lưu ma ma dùng tay áo mình che mặt nàng, vừa rồi Lưu ma ma buông tay xuống Bảo Ninh mới phát hiện, trêи má phải của Thất tiểu thư có vết bớt màu đỏ Nàng ấy là nữ nhi xinh đẹp, nhìn thoáng qua chỉ mới tám chín tuổi, vết bớt này đã hủy hoại toàn bộ gương mặt ấy. Nó cũng hủy hoại sự hồn nhiên của đứa trẻ. "Chờ một chút." Bảo Ninh mở miệng gọi các nàng.
Quả thật, nàng là người dễ mềm lòng, nhìn nữ hài tử đáng thương, nàng động lòng thương cảm, bỏ lại những lo lắng đề phòng sau lưng. Thất tiểu thư quay lại nhìn nàng, hai mắt sáng rực, thanh âm bé xíu: "Tỷ tỷ?" Bảo Ninh vẫy tay: "Ngươi thích món đồ như này không? Nếu thích, ta tặng cho ngươi." Thất tiểu thư nhìn Lưu ma ma, vui vẻ chạy đến cạnh nàng. Có Thất tiểu thư làm bạn, buổi chiều này của Bảo Ninh trôi qua rất nhẹ nhàng. Thất tiểu thư tên Khâu Linh Nhạn, là nữ nhi do chính thê của Khâu tướng quân sinh, tình tình của đứa nhỏ khá tốt, khi cười nhìn nàng mềm mại mang chút rụt rè, vì vết bớt trêи mặt khiến đứa nhỏ có chút tự ti. Khi ngồi cạnh nhau, nàng sẽ ngồi bên phải Bảo Ninh, cổ hơi nghiêng sang phải. Bảo Ninh nói với nàng rất nhiều lần, rằng mình không để ý, nhưng nàng vẫn không chịu, lâu rồi thành quen. Có lẽ vì dung mạo này, mặc dù nàng là đích nữ, nhưng ở trong phủ được sủng ái yêu thương. Bảo Ninh cảm thấy, giữa các nàng, dù nhiều hay ít vẫn có điểm giống nhau "Tỷ tỷ, vòng tay của ta hỏng, tỷ có thể sửa giúp ta không?" Ăn cơm tối xong, Khâu Linh Nhạn vẫn không nỡ rời đi, nàng nhìn Bảo Ninh thu dọn vụn gỗ trêи bàn, do dự nửa ngày, nàng mới thận trọng đưa ra thỉnh cầu này. "Vòng tay đâu?" Đối với tiểu muội này, Bảo Ninh rất kiên nhẫn tiếp chuyện: "Nếu làm bằng ngọc, ta sợ không sửa được." "Vàng, có thể chứ?" Khâu Linh Nhạn mở to hai mắt: "Lúc nhỏ, cha tặng cho ta vào đêm trăng tròn. Nhưng một thời gian trước bào tỷ làm hỏng." Bảo Ninh kinh ngạc: "Vật quan trọng như vậy, tại sao bào tỷ ngươi lại làm hư?" "Tại ta làm hư đồ của nàng trước.." Khâu Linh Nhạn ủy khuất hít mũi. "Thời gian trước Thánh thượng chỉ hôn, Lục tỷ tỷ không thích nhưng chẳng thể phản bác, tâm tình nàng không tốt. Ta không biết còn đi tìm nàng chơi, làm vỡ bình sứ trong phòng nàng. Lục tỷ tỷ tức giận, làm xước vòng tay của ta." Bảo Ninh thở dài, nhưng đây là chuyện trọng nhà Khâu Minh Sơn, nàng không muốn bàn luận, nàng coa đầu Khâu Lịnh Nhan: "Ngươi mang tới đây, tỷ tỷ giúp ngươi sửa." Chiếc vòng được chạm khắc kĩ lưỡng, nó như thể bị mài vào tảng đá hoa, hoa văn bị xước nên nhìn không rõ, nhưng hoa văn này rất đặc biệt, giống một con ngỗng hoang, rất khó tìm mua trêи thị trường. Bảo Ninh nhìn nửa ngày, cau mày nói: "Chỉ có thể mài bóng rồi khắc lại." Khâu Linh Nhạn có chút luống cuống: "Nếu làm vậy, có thể khôi phục như ban đầu không.. Cha ta đã về, ta người tra hỏi việc này, sẽ mắng ta." "Ta có thể chép hoa văn lên giấy rồi khắc lại, nhưng chỉ có tám phần thành công." Bảo Ninh hỏi, "Ngươi muốn thử không?" * * * Trong thư phòng Khâu Minh Sơn, Bùi Nguyên chế nhạo chiếc Hổ Phù giả mạo Chu Giang Thành tìm người rèn, hắn cười lạnh một tiếng, ném nó xuống đất. "Ngươi cho rằng ta là kẻ ngu, đương kim Thánh thượng là kẻ ngu, dù mù hai mắt cũng nhìn ra đây là đồ giả! Ta khuyên ngươi, tốt nhất sớm tìm thánh Tượng thỉnh tội, bản thân sơ xuất không bảo vệ được Hổ Phù, nếu để người nhìn ra ngươi mang đồ giả đến, đó chính là tội khi quân, dù chu di cửu tộc nhà ngươi vẫn không trả đủ nợ." *Tội khi quân: Là sự xúc phạm chống lại phẩm giá của một vị vua trị vì hoặc chống lại một quốc gia. Hổ Phù bị mất, Nam Việt chuẩn bị xâm chiếm, sự việc sắp xảy ra. Trong khi truy tìm tung tích của Hổ Phù, cần cân nhắc đường lui trước, nếu không tìm được, cách tốt nhất là rèn một cái khác, nhất thời còn chống đỡ được. Việc này quá tư mật, dù trong kinh thành có nhiều thợ rèn khéo tay, nhưng không thể cùng một lúc mời nhiều người làm, nếu chuyện này bị lộ ra sẽ càng thêm phiền phức.. Nghe Bùi Nguyên nói, Chu Giang Thành cổ: "Ta chết thì chết, nam tử hán đại trượng phu không sợ một đao kia, ta chỉ đáng tiếc quân Ba Thục mà tiền Thái tử dùng cả tâm huyết xây dựng bảy năm, nếu đổi tướng lĩnh, chẳng khác gì chắp tay dâng cho người khác!" Khâu Minh Sơn nói: "Chuyện mức này, ngươi nói nhảm cũng vô dụng, tốt nhất mau nghĩ đối sách." Chu Giang Thành cau mày, vò đầu bứt tóc nói: "Vấn đề là, tìm ở đâu một người có thể tin tưởng, rèn được Hổ Phù sống động như thật?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]