Lúc về đến nhà thì trời đã tối, bầu trời đầy sao.
A Hoàng ở trong sân chờ đến sốt ruột, lỗ tai nó rất thính nghe được tiếng xe ngựa từ đằng xa, lao ra cổng sủa oang oang, đến khi Bảo Ninh vén rèm xe lên gọi nó một tiếng, nó mới yên tĩnh.
Là Tam tỷ phu Trương Hòa Dụ đưa bọn họ về, đằng sau còn có binh lính dưới trướng Khâu Minh Sơn đi theo, những binh lính kia có lẽ đã được căn dặn nên không dám đến quá gần, xa xa đi theo bảo vệ an toàn cho bọn họ.
"Xuy ——" Trương Hòa Dụ kêu lên, xe ngựa vững vàng dừng lại.
Bùi Nguyên đã tỉnh, dụi trán vào lớp vải mềm trên bụng của Bảo Ninh, trầm giọng hỏi: "Đến rồi?"
Hắn thật sự rất yếu, suốt quãng đường đều nhắm nghiền mắt, lúc đầu còn có thể tựa lưng vào ghế ngồi, sau đó chịu không nổi nữa, nằm nghiêng, gối đầu lên đùi Bảo Ninh, mơ màng ngủ thiếp đi.
Bảo Ninh sợ hắn ngã, một tay đỡ sau đầu hắn, một tay ôm lấy vai hắn, "ừm" một tiếng, nhẹ giọng hỏi: "Đói bụng không?"
Bùi Nguyên nhíu mày: "Ta không muốn ăn bánh phù dung, rất dễ nghẹn."
*芙蓉糕: Bánh Phù dung hay còn gọi là bánh làm từ hạt sen
Vừa rồi trên đường, Bảo Ninh cho hắn uống chút nước và ăn nửa miếng điểm tâm, Bùi Nguyên miễn cưỡng nuốt xuống, trên đường xóc nảy thiếu chút nữa ói hết ra.
Bảo Ninh đau lòng xoa lông mày hắn: "Có ta ở đây người không cần ăn những cái kia, người muốn ăn gì cũng được, ta làm cho người."
"Ta muốn ăn sườn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat-2/1702994/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.