Chương trước
Chương sau
Bảo Ninh vui mừng trong lòng, tranh thủ thời gian nghênh đón: "Minh Di Nương, người đã tới."
Bùi Nguyên cũng nhìn sang.
Một phụ nhân sắc bén rơi đứng ở cửa ra vào, váy dài màu xanh, búi tóc cũng cẩn thận tỉ mỉ, mắt phượng mở to, lộ ra sự khôn khéo. Nhưng nhìn tướng mạo khí chất, không giống người có ý đồ xấu.
Minh thị thi lễ một cái với Bùi Nguyên, sau khi vấn an xong, nhìn chân của hắn, nhưng ánh mắt quét qua đã nhanh chóng rời đi, cười nói: "Ta tới không phải lúc, quấy rầy các ngươi đoàn tụ, nhưng Bảo Ninh hiếm khi được trở về một lần, ta nhớ con bé, nên đến thăm một chút. Bây giờ thấy con bé rồi, lòng ta cũng yên ổn, nên không ở thêm nữa, nếu lễ tiết có chỗ không chu toàn, còn xin Tứ Hoàng tử chớ trách."
Nàng thật sự giống như muốn nhìn một cái rồi đi, nói xong, mỉm cười nhìn về phía Bùi Nguyên, chờ hắn trả lời.
Bảo Ninh sững sờ: "Mới tới, sao lại muốn đi."
Nàng tiến lên giữ lại, dáng vẻ nũng nịu năn nỉ: “Ở thêm một lát, uống chút trà lại đi, Tứ Hoàng tử cũng thật sẽ vui vẻ khi người ở lại đây."
Hứa thị không rõ ràng cho lắm, nàng cẩn thận từng li từng tí nhìn Bùi Nguyên một chút, thấy sắc mặt hắn bình thường, thả lỏng trong lòng, cũng nói theo: "Đúng, ở lại chút nữa, cùng nhau trò chuyện."
Hứa thị xinh đẹp, tính tình dịu dàng, nhưng xuất thân bình thường, nàng sống trong tòa trạch viện này hơn mười năm, người có địa vị cao nhất nàng từng gặp chính là trượng phu Vinh Quốc Công, Bùi Nguyên là người mà Hứa thị trước kia có nằm mơ cũng chẳng ngờ sẽ tiếp xúc.
Mặc dù bây giờ Bùi Nguyên không có quyền cao chức trọng như trước kia, lại là phu quân của nữ nhi, nhưng ở trong mắt Hứa thị, hắn vẫn là cao không thể chạm, chỉ là ngồi ở đó cũng sẽ khiến nàng cảm thấy không tự nhiên.
Hứa thị sợ nhất chính là Bảo Ninh sống không tốt, cho nên ở trước mặt Bùi Nguyên cân nhắc từng câu từng chữ, lo lắng câu nào trêu hắn không vui, sẽ thêm phiền phức cho Bảo Ninh.
Bùi Nguyên làm dấu tay xin mời: "Mời ngồi."
Bảo Ninh cùng Hứa thị đều nhẹ nhàng thở ra. Minh Di Nương nói cám ơn, ngồi xuống. Lại không ai mở miệng, trong phòng nhất thời vô cùng yên tĩnh.
Hứa thị nhìn trái nhìn phải, thấy bộ dáng Bảo Ninh cứ như đang muốn nói rồi lại thôi, Minh Di Nương chỉ lo cúi đầu uống trà, trong lòng suy đoán, bọn họ có lẽ là có việc cần, lại ngại kêu nàng né tránh.
Nàng hiểu rõ Bảo Ninh, tất cả những hành động hôm nay của Bảo Ninh đều có chút khác thường, mà Minh Di Nương này cực kì thông minh, dựa theo tính tình của nàng, tuyệt sẽ không giống hôm nay, lỗ mãng như thế.
Hứa thị càng suy nghĩ càng cảm thấy, giống như thật có chút chuyện gì đó nàng không biết. Nàng thử dò xét nói: "Ta vừa nhớ ra, buổi sáng phòng bếp mới làm điểm tâm, bây giờ còn trong nồi, ta đi lấy tới đây."
Bảo Ninh cũng đợi được cơ hội này, trước tiên để Hứa thị ra ngoài, nàng vội vàng gật đầu nói: "Di nương, con còn muốn uống nước chè nương nấu, người nấu một ít đến được không?"
Hứa thị chắc chắn hơn suy đoán trong lòng mình, cười gật gật đầu, ra ngoài, thuận tiện cũng mang hai tiểu nha hoàn phục vụ trong phòng ra ngoài.
Bảo Ninh nghiêng người nắm lấy tay Minh thị, giọng nói ẩn ẩn chờ mong: "Di nương, người nhìn ra thứ gì, thật sao?"
Minh thị nói: "Bảo Ninh, ta là người không phải thích quanh co lòng vòng, nếu đã tới, ta cũng muốn nói thật với con. Tứ Hoàng tử trúng độc đúng không?"
Nàng nói toạc ra, mắt Bùi Nguyên giật giật, cuối cùng cũng nhìn về phía nàng. Vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn chút.
Bảo Ninh gật đầu: "Đúng." Trong lòng bàn tay nàng đều là mồ hôi: "Di nương, trogn quyển sách người cho con, con có thấy loại độc này, có phương pháp chữa trị đúng không?"
Minh thị nói: "Nhưng sách này còn viết, đến nay không người còn sống sót."
Lòng Bảo Ninh chìm xuống dưới.

"Tứ Hoàng tử, mời đưa tay."
Minh thị đưa tay ra, Bùi Nguyên ngừng một chút, rồi đặt cổ tay phải của mình lên tay nàng. Minh thị kéo ống tay áo của hắn lên, Bảo Ninh thình lình giật mình, nàng nhìn thấy trên cổ tay Bùi Nguyên chẳng biết lúc nào xuất hiện những chấm nhỏ màu hồng, to như hạt đậu nành, bên trong xen kẽ những đường tơ màu đên giống như mạng nhện, nhìn kỹ cực kì đáng sợ.
Minh thị nghiêm túc: "Độc này gọi xích đan, có tác dụng lâu dài, được đặt ở trong cơ thể của rắn độc và chuột độc, trong trường hợp bình thường, người bị cắn trong vòng mười hai giờ sẽ chết, trừ phi cắt thịt lấy máu, rồi phong bế độc tố vào một bộ vị nào đó trong cơ thể, mới may mắn giữ được mạng sống. Nhưng nếu trúng độc lần thứ hai, thì không phong bế độc được nữa. Nếu ta không có đoán sai, trước đó không lâu, Tứ Hoàng tử vừa trúng độc lần thứ hai."
"Xích đan có đặt điểm ở chỗ, độc tố bị phong bế sẽ chậm chạp truyền khắp trong cơ thể, dấu hiệu nhận biết là những chấm đỏ trên cổ tay điện hạ, ban đầu là một hạt nhỏ, sau đó dần dần to hơn, lan tràn đến nguyên cả cánh tay, sau đó là từng bộ phận rồi đến toàn thân, người sẽ càng ngày càng bất lực, đau đớn, cuối cùng toàn bộ thân thể đều biến thành màu đỏ, cũng che kín những sợi tơ như mạng nhện, kết thúc là chết đi."
"Ta tới tìm người cũng là bởi vì thấy được những chấm đỏ nhỏ trên cổ tay Tứ Hoàng tử."
Sắc mặt Bảo Ninh dần dần trắng bệch, nhìn chằm chằm Minh thị một hồi lâu mới tìm về giọng nói của mình: "Di nương, là có đơn thuốc giải độc, đúng không?"
Minh thị thở dài, chậm rãi lắc đầu: "Đơn thuốc kia đã bị hủy, ngoại trừ trong tay người chế độc có, thì trên đời cũng không có thuốc giải."
Bảo Ninh gian nan nuốt ngụm nước bọt, nắm lấy tay của Bùi Nguyên, nàng dùng móng móc móc đào đào những chấm đỏ trên tay hắn, không thấy phai màu chút nào.
Bảo Ninh nghĩ mãi mà không rõ sao lại như thế, lúc nàng đến vô cùng vui mừng, là muốn giúp Bùi Nguyên trị chân, nhưng tại sao chỉ một chớp mắt, đã bị phán án tử hình?
Bảo Ninh cảm thấy mơ mơ màng màng, cái mũi cũng cay cay, nàng ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên, hắn vẫn vẻ xụ mặt, mày nhăn lại, ngón cái lau lau khóe mắt của nàng: "Khóc cái gì, đừng khóc."
Bảo Ninh sờ sờ gương mặt, hơi ướt, thế mới biết mình lại khóc, nàng càng nghĩ càng thấy khó chịu, ngồi ở đó bưng lấy tay của Bùi Nguyên nước mắt rơi lộp bộp.
"Được rồi." Lòng bàn tay Bùi Nguyên xoa xoa mặt của nàng, khàn giọng đùa nàng: "Khóc sớm quá, bây giờ còn chưa chết đâu, nàng cứ dần tích nước mắt đi, đến lúc đó khóc một trận sảng kɧօáϊ, người ta đều cho là ta cưới được một thê tử hiền lành yêu ta, ta chết cũng được nở mày nở mặ."
"Người nói cái gì đó..." Bảo Ninh tức quá đẩy tay hắn, lại nghĩ tới thân thể của hắn yếu dần, nói không chừng không còn sống lâu được nữa, đẩy xong lại hối hận, kéo hắn lại.
Kết quả như vậy, Bùi Nguyên cũng từng nghĩ đến, cũng như một nửa dự tính. Hắn cũng cảm thấy có chút khó chấp nhận, nhưng Bảo Ninh ở đây nên hắn không thể tỏ ra sụp đổ hoặc những hành động khác, nếu không, Bảo Ninh đã mất khống chế tâm trạng, lại càng không có người để nàng có thể dựa vào và an ủi.
Nói thật, nhìn Bảo Ninh, trong lòng của hắn vẫn còn có chút tâm trạng vui vẻ nhiều năm như vậy, hiếm có người chịu khóc một trận vì hắn, sau khi chết có người nhớ, cũng coi như không hối tiếc.
Sắc mặt Minh Di Nương hơi thay đỏi, dường như cực kì xoắn xuýt, nghĩ nghĩ, vẫn là mở miệng nói: "Bảo Ninh, con đừng khóc, chuyện cũng không có tệ hại đến như vậy, vẫn còn một chút hi vọng sống."
Bảo Ninh quay đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung, trên mặt tỏ ra vui mừng: "Cách gì?"
Minh thị do dự nói: "Hai cách. Cách thứ nhất là, trước kia, ta nghe ta phụ thân từng nói, đỉa tơ vàng có thể giải độc. Con vật đó có thể hút máu độc, hút no thì chết, hơn nữa nước bọt khi đi ngủ của con đỉa tơ vàng vốn là thuốc thanh độc hay, thật sự có tác dụng."
Hai mắt Bảo Ninh tỏa sáng, còn chưa mở miệng, lại nghe Minh thị nói: "Nhưng trong phúc có họa, trong họa có phúc, đỉa giải độc cũng không hết hoàn toàn, trong cơ thể nó còn chứa một loại độc khác, lúc vào trong máu, thì vào ngày mưa dầm các khớp xương cốt đau đớn sống không bằng chết."
Bảo Ninh chần chờ hỏi: "... Một cách khác thì sao?"
Minh thị mím môi: "Cũng chỉ có thể thay máu. Đổi hết máu độc đi, thì có thể sống."
Nói là nói như vậy, nhưng là đi đâu có thể tìm được người thay máu. Chỉ có cách đầu tiên là có thể được.
Bảo Ninh nhìn về phía Bùi Nguyên, có chút căng thẳng. Nàng không biết Bùi Nguyên nghĩ như thế nào, chết đi cũng rất đau đớn, còn sống cũng rất đau đớn, nếu đổi thành nàng chịu đựng những chuyện này, thì có bao nhiêu tuyệt vọng.
Vận mệnh đối với Bùi Nguyên dường như quá bất công.

Minh thị thở dài nói: "Bảo Ninh, Di nương học nghệ không tinh, chỉ có thể đến giúp con đến đây, các con thương lượng, Di nương đi về trước."
Nói xong, nàng đứng dậy đi.
Bảo Ninh nói cám ơn, đưa nàng đi vài bước, trong lòng nặng nề, xoay người lại tìm Bùi Nguyên.
Hắn chuyển xe lăn đến bên cửa sổ, đang ngửa đầu nhìn xem mây bên ngoài.
Bảo Ninh đứng bên cạnh hắn, bồi hắn nhìn một lát, thấp giọng hỏi: "Đẹp không?"
Bùi Nguyên "ừm" một tiếng, nghiêng đầu nhìn nàng, không biết làm sao, bỗng nhiên cười: "Sau chuyện này, ta vẫn cho là, làm phế nhân còn sống chẳng khác gì người đã chết, nhưng bây giờ, ta sẽ suy nghĩ lại."
Bảo Ninh hỏi: "Vì sao?"
Bùi Nguyên nói: "Ta sống, nàng là người có chồng, ta chết đi, nàng sẽ thành tiểu quả phụ."
Bảo Ninh không biết nên có biểu cảm gì. Nàng muốn cười, nhưng lại cười không nổi, chỉ cảm thấy nặng nề, đôi mắt cay cay, nàng đưa tay gạt nước mắt, nức nở nói: "Bùi Nguyên, ta thật không cảm thấy mất mặt vì người, hay là vướng víu, chúng ta là người nhà. Người khỏe mạnh nhé, sau này chúng ta như một nửa của nhau, nếu người đau, ta xoa xoa giúp người, đợi người khỏe lại, chúng ta đi chợ đêm nhìn hoa đăng."
Bùi Nguyên nhìn nàng nửa ngày, gật đầu, trầm thấp lên tiếng.
...
Bảo Ninh ở trong phủ gần nửa ngày, Đào thị vẫn chưa đến tìm nàng, không cần đi thỉnh an, nàng mừng rỡ, cùng Hứa thị và Quý Uẩn ăn cơm, nói chuyện, ước chừng chạng vạng tối hai người mới rời đi.
Bởi vì có Hứa thị ở bên cạnh, Quý Uẩn không dám làm càn, cho dù bất mãn đối với Bùi Nguyên, cũng chỉ có thể kìm nén, ngoại trừ đối mặt với Bảo Ninh, còn lại hiếm khi nở nụ cười.
Ngoại ô quá xa, cho dù không nỡ, ở đây nửa ngày cũng nên trở về. Hứa thị và Quý Uẩn đưa các nàng.
Xe ngựa ngừng ở cửa ra vào, Hứa thị lôi kéo tay Bảo Ninh, con mắt đỏ ngầu.
Chuyện ban ngày, nàng đoán được gì đó, biết tình hình hiện tại của Bảo Ninh và Bùi Nguyên không rất tốt, nhưng hai đứa bé không nói thẳng với nàng, nàng cũng không có cách nào.
Hứa thị nói: "Bảo Ninh, Di nương không có bản lĩnh gì, không giúp được con, nhưng chỉ có một đạo lý, đi với Di nương nửa đời, bây giờ di nương muốn nói lại với con."
Bảo Ninh ngẩng mặt lên, Hứa thị từ ái cười cười, sờ gò má nàng, thanh âm ôn hòa: "Trên đời rất nhiều chuyện, phúc họa luôn luôn gắn bó với nhau, đạt được một chút, thì sẽ mất đi một chút. Có đôi khi con cảm thấy gian nan, nhưng tuyệt đối đừng từ bỏ, nếu còn chống đỡ dược thì sẽ chống đỡ, người có lòng tốt sẽ có phúc, nếu con vượt qua được trở ngại đó, may mắn sẽ chờ các con trong tương lai."
Mũi Bảo Ninh cay cay.
Hứa thị nói: "Các con đi thôi, trời tối nên không dễ đi." Nàng thúc giục, Bảo Ninh cùng Bùi Nguyên leo lên xe, quay đầu vẫy tay, xe ngựa liền đi.
Trên đường đi, Bảo Ninh đều buồn buồn, Bùi Nguyên nhìn thấy nên cũng không nói chuyện.
Mắt thấy sắp ra khỏi cửa thành, Bùi Nguyên bỗng nhiên mở miệng: "Có muốn thường xuyên trở lại thăm nhà một chút hay không?"
Bảo Ninh gật gật đầu.
Bùi Nguyên nói: "Ta dẫn nàng đi đến một chỗ hay."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.