Chương trước
Chương sau
Bánh bao nhân thịt cùng hành tây, vừa trắng lại vừa mềm.
Được Bùi Nguyên đồng ý, Bảo Ninh từ trong bếp mang ra đĩa bánh bao cùng với đĩa tỏi muối, món gỏi củ cải thái sợi vừa làm, bày ở cái bàn nhỏ trên giường, cuối cùng là bình trà nóng.
Điểm tâm phong phú khiến Bùi Nguyên trợn mắt ngạc nhiên.
Cách làm món canh súp tối qua đơn giản hắn còn có thể hiểu được, học một chút là biết, nhưng hôm nay Bùi Nguyên cảm thấy không thể tin được, kinh hỏi nàng: "Ngươi làm?"
Bảo Ninh gật đầu, nàng nghe ra trong lời nói của hắn có sự ca ngợi, cười tủm tỉm, đột nhiên nhớ tới cái gì, nàng "a" một tiếng, nói với Bùi Nguyên: "Tứ Hoàng tử, người chờ một chút, còn thiếu một thứ."
Bùi Nguyên nhìn nàng xách váy đi ra ngoài.
Nàng mặc y phục màu hồng nhạt khác với bộ hôm qua, vòng eo tinh tế được đai lưng ôm lấy, trên tóc cài một cây trâm hình hoa đào, nhìn kỹ, bên tai còn đeo một đôi bông tai bằng bạc, trang điểm xinh đẹp và rạng rỡ.
Bùi Nguyên ngạc nhiên, nàng còn có tâm trạng trang điểm.
Đang nghĩ, Bảo Ninh từ ngoài cửa đi vào, trong tay cầm quả trứng gà, chắc do quá nóng hai tay nàng lật qua lật lại, đến khi để trên bàn mới thở phào nhẹ nhõm.
Không biết có phải do cửa chưa kịp đóng, khiến cho ánh nắng đã mất từ lâu tràn vào, Bùi Nguyên chợt cảm thấy căn phòng âm u rách nát này bừng sáng lên.
Hắn cảm thấy tâm trạng cũng tốt hơn.
Bảo Ninh cười với hắn: "Tứ Hoàng tử, sau này mỗi buổi sáng ta đều luộc cho người một quả trứng tẩm bổ thân thể."
Bùi Nguyên không biết đã bao lâu rồi chưa ăn một bữa thịnh soạn thế này, cũng quên mất bao lâu rồi chưa từng có người nói với hắn những lời như vậy. Nhưng hôm nay, nhờ tiểu thê tử, hắn cái gì cũng có. Tiểu thê tử tính tình tốt, không ghi thù, hắn tưởng nàng lòng dạ như sói, nhưng bây giờ xem ra, nàng có lẽ thật không có ác ý.
Mới đầu tưởng rằng lòng dạ nàng quá sâu, ngụy trang giỏi. Nhưng xem ra nàng đơn thuần chỉ là nữ tử ngốc.
Bùi Nguyên không nghĩ nhiều nữa, cầm đũa gắp một cái bánh bao, chấm vào đĩa tỏi đưa vào miệng.
Vỏ bánh bao rất xốp, hắn khẽ cắn, nước thịt trong nhân bánh chảy ra, trong miệng toàn là mùi thịt, tươi mà không ngán, thơm ngát lại vừa miệng.
Tay nghề tốt thật. Ánh mắt Bùi Nguyên sáng rực lên.
Bảo Ninh hỏi: "Ngon không?"
Bùi Nguyên nhẹ gật đầu.
Nàng cong mắt cười: "Vậy sau này ngày nào ta cũng nấu cho điện hạ ăn."
Lời nói này... Bùi Nguyên giơ đũa giữa không trung, hô hấp hơi ngưng trệ trong giây lát, không biết nên trả lời thế nào, gắp một ít gỏi củ cải che đậy tâm tình.
Bảo Ninh im lặng nhìn hắn nửa ngày, chợt mở miệng nói: "Cái kia, Tứ Hoàng tử..."
Nàng mới nói nửa câu, sau đó không nói gì nữa, Bùi Nguyên nhìn nàng ra hiệu tiếp tục.
Gương mặt Bảo Ninh có chút đỏ, ánh mắt lóe sáng, bộ dạng nói không ra lời.
"Tứ Hoàng tử, ta rất biết nấu cơm, cái gì cũng biết, chúng ta trao đổi điều kiện được không? Sau này điện hạ muốn ăn cái gì ta đều làm cho người, đổi lại người đừng hung dữ với ta nữa?"
...
Đến khi Bảo Ninh đã ra ngoài đóng cửa lại, Bùi Nguyên vẫn chưa tỉnh táo.
Hắn quên vừa rồi hắn đã trả lời như thế nào, hình như đã gật đầu. Bảo Ninh nhận được câu trả lời thì rất vui vẻ, nói một lát nữa sẽ mang nước nóng đến, liền rời đi.
Dễ dàng thỏa mãn như vậy?
Bùi Nguyên tâm phiền ý loạn, hắn không biết trong lòng Bảo Ninh nghĩ gì, vì sao đối xử với hắn tốt như vậy, cũng không biết trong lòng mình đang nghĩ gì, sao lại lộn xộn hết cả lên.
Theo suy nghĩ ban đầu, hắn nên sớm đuổi Bảo Ninh đi, mặc kệ lòng nàng tốt hay xấu, hắn đều không muốn quan tâm, chấm dứt hậu hoạn.
Nhưng bây giờ sao lại phát triển thành thế này rồi?
Bánh bao trên bàn tỏa ra mùi thơm, Bùi Nguyên nói với mình đừng suy nghĩ lung tung, qua hôm nay, vẫn phải đuổi nàng ra ngoài.
Hắn đã tàn phế rồi, không có người nào cam tình nguyện mà chăm sóc hắn, Bảo Ninh chỉ là tạm thời đối tốt với hắn, nàng mới mười lăm tuổi thì biết cái gì. Đợi qua mấy năm, hoặc chỉ cần qua mấy tháng, nàng sẽ hiểu được gả cho một tên tàn phế là chuyện bi ai đến nhường nào, nàng sẽ hối hận, sẽ rời đi, nữ nhân nào không thích vinh hoa phú quý? Ai sẽ cam tâm tình nguyện sống ở nơi hoang vu lãnh lẽo này cả đời.

Nàng sớm muộn cũng sẽ nghĩ thông suốt.
Bùi Nguyên ăn bánh bao xong, hắn nghĩ, đợi chút nữa sau khi tắm xong sẽ nói chuyện với nàng một lần nữa, để nàng rời khỏi chỗ này.
...
Nơi này không có thùng tắm, cho dù có Bùi Nguyên cũng không dùng được, chỉ có thể dùng khăn lau.
Phòng bếp chỉ có một cái thùng, Bảo Ninh sợ nước không đủ, Bùi Nguyên tắm rửa nàng cũng ngại vào, chi bằng kêu hắn đến gian phòng phía tây, ở đó có một nồi nước nóng, còn có bếp lửa, rất ấm áp.
Nàng đem xà bông thơm của mình đưa cho Bùi Nguyên, lại cầm thau quần áo và hai khăn vải xếp gọn lại, đỏ mặt vội vàng ra ngoài.
Bảo Ninh không nghĩ nàng sẽ đỏ mặt, nhưng việc này thực sự có chút tư mật, nàng mới gặp Bùi Nguyên, cảm thấy ngại.
Mặt trời lên cao, hiếm khi nào thời tiết tốt thế này, Bảo Ninh đứng ngoài cửa phơi nắng, nghe thấy trong phòng có tiếng nước.
Thừa lúc Bùi Nguyên đang tắm, nàng thu dọn gian phòng phía đông của hắn, lau dọn thông gió, quan trọng nhất là thay chăn khác, đem chăn cũ ra giặt rồi phơi lên.
Muốn dưỡng thương cho tốt, ngoài việc ăn ngon, việc ngủ nghỉ cũng phải cố gắng làm sao cho thoải mái, có sang đẹp hay không không quan trọng, quan trọng là sạch sẽ khoan kɧօáϊ. Bảo Ninh nghĩ, sau này cứ cách năm sáu ngày giúp Bùi Nguyên phơi chăn một lần, bằng không chăn vừa ướt vừa lạnh, ảnh hưởng đến vết thương.
Đi vào cửa phía đông, nàng quay đầu nhìn ra sân, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nàng nhất định phải dựng một giàn nho, làm thêm cái ghế nằm, mùa hè ngồi dưới cây hóng mát.
...
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Bùi Nguyên ngồi xuống cởi y phục.
Kể từ khi xảy ra chuyện, gần một tháng hắn chưa tắm, cũng chỉ mặc duy nhất bộ y phục này, bộ y phục dính đất, dính máu, bụi bẩn nên đã không còn nhìn ra được màu sắc ban đầu.
Trên đùi có vết thương, trên cánh tay, lưng cũng có, vết thương và vải dính vào nhau, rất khó gỡ xuống.
Bùi Nguyên cắn răng kéo một cái, da thịt rách ra, hắn thở mạnh mấy cái, vò y phục bẩn thành một cục ném xuống đất.
Cơ bắp lộ ra, phía trên có rất nhiều vết sẹo do đao chém, có vết đã mờ, có vết rất sâu lâu không lành, do vừa nãy dùng lực kéo áo xuống, vết thương lại rỉ máu ra.
Trong mắt Bùi Nguyên lộ ra tia tàn khốc.
Bảo Ninh đã đổi nước ấm vừa phải, Bùi Nguyên múc một gáo nước dội từ trên đầu xuống, thoải mái thở ra một hơi.
Hắn xoay người cầm xà bông thơm xoa xoa, đang muốn đưa lên đầu, chợt phát hiện có gì đó không đúng. Hắn ngửi ngửi, mặt biến sắc.
Thứ này có mùi hoa nhài.
Hắn một đại nam nhân, sao có thể dùng xà bông mùi hoa nhài tắm rửa, cả người tỏa ra mùi kì quái, trông giống cái gì!
Bùi Nguyên ném xà phòng về lại chỗ cũ.
Nhưng không dùng lại tắm không sạch.
Bùi Nguyên xoắn xuýt một chút, lại cầm cục xà phòng lên, nghĩ thầm, quên đi, chỉ lần này thôi.
...
Lúc Bùi Nguyên tắm xong trở về phòng, Bảo Ninh đang quỳ trên giường trải chiếu.
Của hồi môn nàng mang đến hai bộ chăn mới, một bộ nàng đang dùng, còn một bộ cho Bùi Nguyên, bởi vì là của hồi môn nên có màu đỏ, bên trên còn thêu một đôi uyên ương.
Hứa thị chọn vải tốt nhất, sờ rất mềm, Bảo Ninh nằm xuống dùng mặt cọ cọ chăn, hận không thể nằm xuống ngủ một giấc.
Trong phòng rực rỡ hẳn lên, như vừa được thay mới, bàn ghế sạch sẽ bóng loáng, ngay cả cạnh cửa sổ cũng được lau sạch.
Trên bàn có một lư hương nhỏ, hương nhàn nhạt tỏa ra, khói hình xoắn ốc bay lên.
Bùi Nguyên sững người đứng ngoài cửa
Hắn giật mình phát hiện, từ khi Bảo Ninh đến hắn sững sờ rất nhiều lần.

Bùi Nguyên quá cao, hắn đứng đó, ánh sáng ở cửa bị hắn chắn gần hết, Bảo Ninh ôm gối quay đầu lại, nhìn thấy vẻ kinh ngạc của hắn.
Mặt mũi rửa sạch sẽ, Bảo Ninh nhìn hắn, sống mũi thẳng, con mắt hẹp dài, đuôi mắt giống như người say rượu đỏ ửng, cả người toát ra khí thế mạnh mẽ tự nhiên, hiên ngang lẫm liệt.
Nếu như cằm không có râu thì càng dễ nhìn.
Bảo Ninh muốn giúp hắn cạo râu, nhưng nghĩ lại nàng không biết làm, Bùi Nguyên khẳng định không vui, nên thôi vậy.
Hắn mặc y phục bên trong màu trắng, tóc còn ướt, nước chảy xuống nền nhà.
Bảo Ninh bỗng lấy lại tinh thần, nhớ tới Bùi Nguyên đang bệnh, không chịu được gió: "Tứ Hoàng tử, người mau vào đi, cẩn thận cảm lạnh."
Nàng nhảy xuống giường, muốn đi đỡ Bùi Nguyên, nhưng nghĩ lại hình như hắn không thích, tay nàng giơ lên lại buông xuống.
Trên người hắn tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, Bảo Ninh nhận ra mùi xà phòng của nàng, trừng mắt nhìn.
Bùi Nguyên tâm loạn ý phiền, so với buổi sáng càng loạn hơn.
Hắn muốn tìm Bảo Ninh, kêu nàng rời đi. Nhưng bây giờ nàng đứng trước mặt hắn, hắn lại không mở miệng nói được.
Hắn rõ ràng không phải người mềm lòng.
Bùi Nguyên chống gậy đi qua người Bảo Ninh, hắn ngồi trên giường, sắc mặt nặng nề nhìn nàng.
Tim nàng như thắt lại, nàng biết, Bùi Nguyên muốn đuổi nàng đi.
Rõ ràng buổi sáng còn ăn cơm nàng nấu, khi đó thái độ còn rất tốt, làm sao chỉ chớp mắt hắn lại thay đổi.
Bảo Ninh thử dò xét nói: "Tứ Hoàng tử, ta đi đây?"
Bùi Nguyên không nói chuyện. Bảo Ninh thở dài, nàng ôm chăn bẩn ra ngoài, đóng cửa lại.
Bùi Nguyên nằm trên giường, tâm phiền ý loạn, lại nhịn không được nghiêng tai nghe thanh âm bên ngoài.
Hình như nàng đang giặt đồ.
Bùi Nguyên nhắm lại mắt. Hắn không muốn thừa nhận, nhưng là thật sự có chút cảm động, muốn thân cận, nhưng lại sợ vướng phải mưu kế. Hắn không phải người dễ bị rung động, nhưng bây giờ lại bị mắc kẹt trong sự chu đáo và ấm áp ngắn ngủi này một cách không thể giải thích được.
Cứ chờ xem, cho dù hắn không nói ra, có lẽ vài ngày sau, chính nàng cũng sẽ hối hận.
...
Hai người lâm vào tình trạng xấu hổ.
Mãi cho đến buổi tối ba ngày sau, Bùi Nguyên vẫn không chịu nói chuyện với nàng, nàng mang cơm tới, hắn ăn, nhưng trừ ăn cơm hắn tuyệt đối không để ý tới nàng.
Dưới ánh nến yếu ớt, Bảo Ninh cố gắng ngồi khâu y phục, mắt cảm thấy hơi đau. Nàng nghĩ đến Bùi Nguyên, nên làm không chuyên tâm, dứt khoát không làm nữa, nàng đặt kim chỉ sang một bên.
Bảo Ninh chợt nhớ tới, ngày mai là thời điểm lại mặt. Nàng nhớ đệ đệ và di nương.
Nhưng làm sao trở về?
Nơi này cách kinh thành xa như vậy, nàng lại không biết đường, phủ nội vụ sẽ không tới đón nàng, nàng không có cách nào trở về.
Ánh mắt Bảo Ninh ảm đảm.
Nàng tựa đầu lên bàn, suy nghĩ miên man, Di Nương và Quý Uẩn bây giờ đang làm gì, nếu ngày mai nàng không về di nương có buồn không?
Đang nghĩ, bên tai truyền đến thanh âm huyên náo. Bảo Ninh nhìn theo, trước mặt là một con chuột to béo, nàng cảm thấy tay chân đều tê rần, nghẹn ngào gào lên.
Nàng ở phòng phía tây la hét, Bùi Nguyên ở phòng đông nghe rõ ràng, bị dọa đến run rẩy.
Hắn vốn không muốn để ý tới nhưng vẫn cau mày hỏi lại: "Sao vậy?"
Bảo Ninh bị dọa đến khóc, không dám ở lại phòng nữa, chạy đến trước cửa phòng Bùi Nguyên, vừa khóc vừa nói: "Có một con chuột xám ở trong phòng ta!"
Bùi Nguyên không biết nói gì: "Ngươi vào đây."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.