Đập vào mắt là một gương mặt xinh đẹp, mày liễu, mắt hạnh, làn da trắng nõn như tuyết. Nhìn tuổi tác cũng không lớn, còn chưa nẩy nở, nhưng dung mạo đã cực kì chói mắt, không phải loại vẻ đẹp kinh diễm hoặc là mị hoặc, ngược lại nàng làm cho người cảm thấy thật thoải mái, không có lực công kϊƈɦ, khóe môi có hai lúm đồng tiền nhạt.
Không giống như là đến kiếm chuyện.
Đưa ra phán đoán này, trong đầu Bùi Nguyên căng thẳng như dây cung cũng đã nới lỏng một chút, lòng bàn tay dùng ba phần nội lực cũng giảm đi.
Cho đến khi liếc xuống, nhìn thấy hỉ phục đỏ chót Bảo Ninh đang mặc, con ngươi của Bùi Nguyên co rụt lại, bỗng nhiên nhớ tới lời nói Thúy Phù sáng nay, nói bây giờ là thời gian hắn thành thân, tân nương tử khoảng giữa trưa sẽ đến, khi đó nàng ta sẽ trở lại kinh thành, để cho Hoàng tử phi tiếp tục hầu hạ hắn.
Lúc Thúy Phù nói mấy lời kia thì mang theo mấy phần thương hại: "Nghe nói Hoàng tử phi là nữ nhi của phủ Vinh Quốc Công, có đính ước từ nhỏ với người? Thiên kim tiểu thư như thế, làm sao cam tâm lưu lạc tới chỗ như thế này, về sau không biết đối xử với người thế nào, thật sự là đáng thương mà."
Bùi Nguyên không biết Thúy Phù đang đáng thương ai, là thương hại hắn, hay là Hoàng tử phi sắp gả tới kia.
Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên lộ ra một nụ cười châm chọc. Nói cũng đúng, chỉ dựa vào tình cảnh bây giờ của hắn, chính là một phế vật vô dụng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat-2/1702962/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.