Chẳng rõ Cơ Việt đấu với Vệ Liễm tới lần thứ mấy, chỉ biết toàn nhận lấy thất bại.
Cơ Việt cảm thấy, riêng về bản lĩnh khua môi múa mép, e rằng cả đời này hắn cũng không thắng được thanh niên.
Vệ Liễm ăn nói lanh lợi, phản ứng mau lẹ, dù đối mặt với tình huống nào thì y vẫn duy trì được sự bình tĩnh, trái lại còn có thể phản công.
Người đời bảo đó là không biết xấu hổ.
Cơ Việt mang danh quân vương, nói chung vẫn phải giữ vài phần mặt mũi.
Đêm đó, trên giường rồng.
Thanh niên ngủ say sưa bên cạnh.
Cơ Việt lăn qua lộn lại, mãi không ngủ được.
Hắn nhìn chằm chằm tấm chăn gấm đắp trên mình, bài thơ ướt át gợi tình mà thanh niên đọc ban ngày cứ lởn vởn trong đầu.
"Chăn gấm nhàu nhĩ
Phủ lên người tình
Run rẩy tới bình minh."
Quỷ thần ơi... phủ lên người tình, run rẩy tới bình minh.
Lúc Cơ Việt nghe tới đó thì sợ đến ngây người.
Ánh mắt phức tạp, hắn liếc nhìn Vệ Liễm đang ngủ say. Thanh niên cách hắn khoảng một thước, nằm nghiêng, xoay lưng về phía hắn, trong bóng tối chỉ nhìn thấy đường nét mềm mại.
Người nhã nhặn thế, sao có thể thốt ra những lời táo bạo như vậy.
Thực sự không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Cõi lòng đầy tâm sự, Cơ Việt nhắm mắt lại.
Hắn bước vào một giấc mơ.
Trong mơ hắn thấy một thanh niên áo trắng không nhìn rõ mặt, bờ môi đỏ sẫm phun ra những lời phóng đãng không thể tả, câu câu chữ chữ đều chế giễu hắn là gà tơ, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-bao-quan-ta-moi-ngay-deu-nghi-minh-dang-thu-tiet/217133/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.