Cơ Việt cúi nhìn thanh niên dáng vẻ ngoan ngoãn, hắn đã điều tra Vệ Liễm, tất nhiên biết thuở nhỏ trong cung Sở vương, y đã phải trải qua những tháng ngày thế nào.
Nhưng hắn đâu thể tin tưởng một cách nực cười như thế.
Đều là người tranh đấu trong vương thất để tồn tại, tâm tư Cơ Việt sâu không lường được.
Mỗi người đều có cách tự bảo vệ mình, kẻ thì làm điều bạo ngược khiến người e sợ, kẻ lại đeo tấm mặt nạ ôn hòa ngụy trang cho bản thân.
Thực ra dưới lớp vỏ bọc không hề khác biệt.
Đều khôn ngoan như nhau, cũng tàn nhẫn như nhau.
- -
"Nước Sở sao lại đối xử tệ bạc với ngươi như vậy." Cơ Việt thương tiếc khẽ vuốt ve gương mặt dịu ngoan kia, men theo đường viền mà chậm rãi lần xuống phía dưới: "Đẹp như ngươi, phải được người nâng niu trong lòng bàn tay mới phải."
Tay Cơ Việt thon dài ưa nhìn, so với văn nhân nhã sĩ múa bút thành thơ chẳng khác là bao, chỉ khi chạm vào, Vệ Liễm mới cảm thấy làn da hơi thô ráp.
Đây là đôi tay từng kéo cung, cầm kiếm, giết người.
Hô hấp Vệ Liễm ngưng lại, theo bản năng đề cao cảnh giác.
Bàn tay kia dịu dàng vuốt ve mơn trớn, như đối với người mình thương yêu. Cho tới lúc chạm vào cần cổ mảnh khảnh của Vệ Liễm, năm ngón tay bất thình lình khép lại, sau đó siết vào!
... Nâng niu trong lòng bàn tay, hóa ra là thế này.
Người bình thường thực sự không chịu nổi.
"Ưm!" Vệ Liễm chỉ kịp rên lên một tiếng ngắn ngủi, cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-bao-quan-ta-moi-ngay-deu-nghi-minh-dang-thu-tiet/217124/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.