QUYỂN I:
- TẦN LÂU NGUYỆT -
(Chất tử: khi một nước muốn giảng hoà với nước khác thì thường đưa người thuộc dòng dõi vương thất/hoàng thất sang nước đó làm con tin, người ấy được gọi là chất tử)
Mùa đông, Tần Sưởng vương năm thứ mười hai.
Ngoài cửa sổ tuyết bay lả tả.
Hơi lạnh tràn ngập trong không khí, cung nhân trên đường mặc quần áo dày ấm đang quét tuyết. Thỉnh thoảng họ xoa lòng bàn tay vào nhau rồi đưa lên miệng thổi, làm phả ra từng làn sương trắng.
Tuyết bám trĩu nặng cành hoa mai, kết từng tầng băng mỏng.
Trong phòng cũng chẳng ấm áp hơn là bao, than lửa đã cháy hết, rét buốt len vào mọi ngóc ngách, thấm tới tận xương tủy.
Một nam tử khoác áo lông chồn trắng như tuyết đang ngồi bên cửa sổ, chén trà nắm trong tay vốn nóng hôi hổi chỉ chốc lát đã bị gió tuyết ào qua cửa sổ mà thổi cho nguội ngắt. Từng ngón tay thon dài như ngọc, khớp xương rõ ràng, nhìn vô cùng thuận mắt.
Trường Thọ dè dặt đi tới: "Công tử, trời bên ngoài rất lạnh, hãy để nô đóng cửa sổ vào."
Nam tử nghe thấy bèn ngoảnh đầu lại, lộ ra dung nhan vô cùng tươi đẹp, đoan chính.
Nếu Trọng Hoa - công chúa nước Yến - đệ nhất mỹ nhân của bảy vương quốc mà có mặt ở đây thì e rằng cũng phải tự ti mặc cảm, một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành dung nhan xuất trần như thế cũng chẳng sánh kịp với nam tử này.
Vệ Liễm mỉm cười: "Mở cửa sổ thì ta mới cảm nhận được gió tuyết cố hương, còn đóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-bao-quan-ta-moi-ngay-deu-nghi-minh-dang-thu-tiet/217118/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.