Cơ Việt nhìn Vệ Liễm chẳng hề do dự rắc bột thuốc xuống đất, mặt ngẩn ra.
"... A Liễm."
Vệ Liễm nửa ngồi nửa quỳ trước mặt hắn, đôi mắt ửng hồng, khiến người thương xót, dáng vẻ ấy làm cho Cơ Việt không kìm được muốn ôm chặt lấy y mà vỗ về.
Nhưng cánh tay vừa giơ lên, ánh mắt chạm vào lớp máu thịt nhầy nhụa, hắn vội vàng rụt lại.
... Quá bẩn.
Khắp người toàn máu và bụi bặm.
A Liễm ưa sạch sẽ, nhất định không thích.
Cơ Việt vừa rụt tay về, thanh niên lại nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Thân thể cứng đờ, theo bản năng hắn vội quay đầu đi: "A Liễm, đừng nhìn ta."
"Ta không sợ." Vệ Liễm hỏi: "Huynh sợ gì chứ?"
"Cơ Việt, huynh xấu hay đẹp ta không chê, mạnh hay yếu ta không thèm để ý, cao sang hay thấp hèn ta càng không quan tâm, thế nhưng huynh không được bỏ ta lại." Vệ Liễm nghẹn ngào: "Huynh là phu quân ta, chúng ta vốn sống chết có nhau. Vậy mà huynh lại một mình gánh chịu, chẳng nói gì hết đã tự ý quyết định, huynh có bao giờ nghĩ đến ta chưa?"
"Huynh làm thế vì muốn tốt cho ta sao?" Vệ Liễm nói tới đây thì sụp đổ, y cúi đầu khóc nức nở: "Huynh chuẩn bị chu toàn như vậy, nhưng ta không cần... Cơ Việt... Ta không cần! Huynh trả giá lớn để Vệ Liễm sống trong đau khổ cả đời ư? Huynh hận ta đến như vậy ư?"
Cơ Việt hoảng hốt, luống cuống an ủi y: "A Liễm, đừng khóc! Em làm thế..."
Khiến ta rất đau lòng.
"Huynh sẽ đau lòng sao?" Vệ Liễm chất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-bao-quan-ta-moi-ngay-deu-nghi-minh-dang-thu-tiet/1153687/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.