Rốt cuộc Vệ Liễm vẫn trở về Chung Linh Cung, mặc cho Cơ Việt dùng trăm phương ngàn kế giữ người ở lại.
Đêm khuya Cơ Việt rầu rĩ ngồi một mình trong căn phòng trống trải, giống hệt oán phụ chốn khuê phòng bị phu quân vứt bỏ.
Sao lại như vậy?
Xưa nay chỉ có chuyện phi tần tìm mọi cách để được ngủ ở tẩm cung, hắn thì trái ngược, nỗ lực giữ chân Vệ Liễm.
Thế mà thất bại.
Mất hết sĩ diện vua.
Sĩ với diện, mất thì mất, hắn quen rồi.
- -
Hôm sau, trong khu quần ngựa.
Vệ Liễm đổi một thân trang phục thuận tiện dành cho người cưỡi ngựa, buộc gọn mái tóc lên rồi dùng trâm bạch ngọc ghim lại.
Nam tử trong trẻo như thần tiên, cộng thêm mấy phần khí chất của tuổi trẻ tràn trề sức sống.
"Công tử chờ một lát, bệ hạ sẽ tới ngay." Cung nhân kính cẩn thưa.
Vệ Liễm gật đầu, ánh mắt xa xăm.
Chốc lát, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa "lộc cộc", Vệ Liễm bèn quay đầu nhìn lại, một nam tử mặc trang phục cưỡi ngựa chạy tới gần, dung mạo tuấn mỹ, tư thế oai hùng.
Cưỡi trên con ngựa cao to khỏe mạnh màu đen, khí phách hiên ngang ngạo nghễ.
So với phong thái điềm tĩnh ung dung trước mặt đại thần thì quả là khác biệt.
"Hí!" Khi tới gần, Cơ Việt ghìm dây cương, tránh cho bụi bặm bay lên người Vệ Liễm.
Hắn không nhảy xuống mà chậm rãi điều khiển ngựa đi tới trước mặt Vệ Liễm, đưa bàn tay ra trước mặt y: "Nào."
Vệ Liễm ngước nhìn rồi đặt bàn tay lên tay hắn, Cơ Việt dùng sức,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-bao-quan-ta-moi-ngay-deu-nghi-minh-dang-thu-tiet/1153651/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.