Lý Phúc Toàn âm thầm rơi lệ.
Hắn đang yên lành đứng đây hầu hạ, sao lửa lại cháy lan tới người hắn rồi?
"Bệ hạ..." Lý Phúc Toàn khổ sở: "Nô không biết cưỡi ngựa."
Người sáng suốt đều nhận ra Hô Diên Khả Mục thực sự muốn kiếm chuyện với ai.
"Nói cũng phải, Vương tử Hô Diên gây khó khăn cho một thái giám làm gì?" Cơ Việt thuận theo mà nói: "Trên điện này còn nhiều vị tướng quân mà, có vị nào nguyện ý lĩnh mệnh không?"
Giữa bữa tiệc, vài vị tướng quân ôm quyền đứng dậy: "Thần chờ lệnh!"
Cứ vậy, nhẹ nhàng hóa giải.
Hô Diên Khả Mục vạn phần không cam lòng: "Tần vương bệ hạ, ta đâu có nói tới vị thái giám này."
"Thế thì bên cạnh cô còn ai nữa đâu?" Cơ Việt không hiểu.
Hô Diên Khả Mục cắn răng: "Vị ngồi bên tay phải ngài..." chẳng lẽ y không phải là người à?
Lớn tướng như vậy!
"Vệ Lang ư?" Cơ Việt càng không hiểu: "Ngươi nói nước Tần đông đảo nhân tài, nhưng Vệ Lang là người nước Sở chứ đâu phải Tần, nào có liên quan gì?"
Hô Diên Khả Mục: "..."
Ngàn tính vạn tính lại không tính tới chuyện tên mặt trắng nhỏ kia chẳng phải người Tần.
Cơ Việt vừa dứt lời, Vệ Liễm không nhịn được khẽ bật cười.
Một nụ cười khiến cho vạn vật thất sắc.
Quả thực còn rung động lòng người hơn cả điệu múa uyển chuyển của công chúa Trọng Hoa.
Vệ Liễm biết Cơ Việt đang bảo vệ y, cho nên rất vui vẻ.
Nhưng y đâu thể trốn tránh sau lưng Cơ Việt mãi.
Hô Diên Khả Mục nhìn như một tên quê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-bao-quan-ta-moi-ngay-deu-nghi-minh-dang-thu-tiet/1153648/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.