Nghe thấy giọng Cơ Việt, Vệ Liễm lập tức lùi về phía sau một bước, phân rõ khoảng cách với Mạch Nhĩ Na.
Động tác này hệt như giấu đầu lòi đuôi.
Mạch Nhĩ Na hành lễ theo kiểu nước Lương: "Tần vương."
Vệ Liễm khẽ gật đầu: "Bệ hạ."
Sắc mặt Cơ Việt không đổi: "Lại đây."
Lại đây? Ai lại đây?
Mạch Nhĩ Na sửng sốt, nàng nghĩ thầm: chẳng lẽ Tần vương xuất hiện ở nơi này là vì vừa ý với vẻ đẹp của mình?
Thánh nữ nhan sắc có một không hai. Ở nước Lương, tuy mọi người đều biết nàng trăng hoa phóng đãng, nhưng vẫn có không ít kẻ nguyện ý quỳ gối dưới chân nàng.
Ai ngờ Tần vương cũng chẳng hơn gì.
Vậy càng tốt, Tần vương là rồng phượng trong biển người, nhất định dương khí của hắn tốt hơn gấp trăm lần nam nhân khác.
Mạch Nhĩ Na đang định cất bước thì chợt thấy thanh niên tiến lên, vẻ mặt bình tĩnh đứng cạnh Tần vương.
Sau đó nàng trơ mắt nhìn quân vương đen túm công tử trắng đi mất.
Toàn bộ quá trình khiến nàng choáng váng.
Tần vương còn không thèm liếc nhìn nàng ư?
Bỏ qua cả một mỹ nữ như nàng!
À tốt thôi, dù sao nàng cũng không bằng cái người mặc áo trắng kia, một nam tử sao có thể đẹp tới vậy chứ.
Niềm kiêu hãnh của Mạch Nhĩ Na bị giáng một đòn mạnh mẽ.
Tại nước Lương nàng tựa vầng trăng sáng được các vì sao vây xung quanh. Khi đến Tần, đầu tiên là tối hôm qua nam tử đeo mặt nạ hồ ly trắng thờ ơ lạnh nhạt với nàng, sau đó đến ngày hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-bao-quan-ta-moi-ngay-deu-nghi-minh-dang-thu-tiet/1153639/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.