Hậu quả của việc đêm giao thừa không chịu về nghỉ ngơi cứ lang thang bên ngoài là: Vệ Liễm bị ốm.
Sáng sớm, Vệ Liễm tỉnh dậy, hắt hơi, cảm giác không ổn.
Mời thái y đến khám, quả nhiên y bị cảm lạnh.
Dáng vẻ của y trông rất mong manh yếu đuối, đêm khuya lại lăn lộn trong tuyết, rồi leo lên lầu cao đón gió lạnh, không nhiễm bệnh mới lạ.
Nằm trong dự đoán của Vệ Liễm.
Bắt mạch cho y vẫn là vị thầy thuốc lần trước, khi ấy Vệ Liễm bị Tần vương phạt quỳ trong tuyết, đầu gối tím bầm, sốt cao không lùi, mới cho mời ông đến khám.
Thái y họ Vương, công tác ở Thái y viện hơn ba mươi năm, rất tài giỏi, được mọi người kính trọng.
Ông kê đơn thuốc cho Vệ Liễm rồi cẩn thận dặn dò vài câu, vô cùng chu đáo.
Vệ Liễm nghiêm túc nghe, sau đó gật đầu: "Làm phiền rồi, đa tạ Thái y! Trường Thọ, tiễn khách."
Vương thái y nhìn mỹ nam tử mảnh mai yếu ớt nằm trên giường bệnh, nhấc hòm thuốc, định nói gì đó lại thôi.
Vệ Liễm vô cùng nhạy bén, y hỏi: "Thái y còn có điều gì cần dặn dò?"
Vương thái y cẩn thận đáp: "Công tử cho người hầu lui có được không?"
Ánh mắt Vệ Liễm hơi sâu, y bảo cung nhân trong điện đi ra ngoài.
Y muốn biết Vương thái y định làm gì.
Bàn về y thuật, Vệ Liễm chính là thần y, biết rõ bản thân mình không ủ bệnh, vậy chẳng biết có chuyện gì mà khiến lão thái y phải cho người lui ra ngoài hết đây?
Vương thái y thấy người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-bao-quan-ta-moi-ngay-deu-nghi-minh-dang-thu-tiet/1153631/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.