Lại một ngày, Dưỡng Tâm điện truyền lệnh dâng cơm trưa, đồ ăn phong phú, rực rỡ muôn màu, chỉ nghe thôi mà nước miếng cũng chảy dài ba thước, đáy lòng thầm than - thật có lộc ăn.
Tần vương dùng đã quen, vẻ mặt thản nhiên ngồi chọn món.
"Cá hôm nay không tươi." Cơ Việt đặt đũa xuống, nhận xét.
Vệ Liễm nghe thế bèn gắp thử một miếng, nhưng chẳng ngửi được mùi gì đặc thù: "Thần thấy bình thường mà."
Cơ Việt: "Cô thấy không thể ăn được."
Vệ Liễm: Tốt thôi.
Ngài là vua, ngài nói gì cũng đúng.
Vệ Liễm biết trình độ kén ăn của Tần vương khiến người giận sôi gan, hắn đã thấy có vấn đề, thì thà chết cũng không ăn.
"Mang đĩa này đi, bảo Ngự thiện phòng làm đĩa khác." Vệ Liễm nói với cung nữ.
Y được Tần vương sủng ái, có thể ra lệnh cho người trong Dưỡng Tâm điện.
Cung nữ vâng dạ rời đi, lát sau trở lại, nhưng nàng không mang theo món cá mới mà dẫn về một người.
Nhìn quần áo người kia mặc, là đầu bếp trong Ngự thiện phòng.
Cơ Việt mỉm cười: "Muốn cho cô ăn thịt người à?"
Đầu bếp lần đầu gặp vua, vốn đã lo lắng không thôi, vừa nghe vậy thì càng khiếp sợ, quỳ xuống tại chỗ, cả người run cầm cập: "Bệ hạ tha mạng!"
Hắn từng nghe qua lời đồn, bệ hạ giết người như ngóe, tính tình hung bạo, không chừng chỉ cần ra lệnh thì hắn sẽ bị ném vào chảo dầu sôi ngay tức khắc.
Vẻ mặt Cơ Việt vô cảm.
Sợ tới mức này hả? Hắn có ăn thịt người đâu.
Hắn giết vô số người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-bao-quan-ta-moi-ngay-deu-nghi-minh-dang-thu-tiet/1153624/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.